Ánh mắt Ngọc Trọng Cẩm dừng trên thân kiếm của nàng trước.
“Đây là thần kiếm Phi Bạch sao.”
Bội kiếm ở eo sườn hắn vẫn chấn động không thôi, phát ra tiếng kêu nhỏ, đó là kính sợ, cũng là chiến ý.
“Ngươi cũng chờ mong đấu một trận với thần kiếm sao?”
Bội kiếm ra khỏi vỏ, phát ra một tiếng kêu như đang trả lời.
Nghe nói chủ nhân thần kiếm đúng giờ xuất hiện, những khán giả đang chán nản xem những trận đấu khác lần lượt kéo đến nhưng lại phát hiện mình không còn chiếm được vị trí tốt nữa.
Khu vực xem đấu tiếng thì thầm không dứt, khi thì kinh ngạc nàng vẫn còn sống, khi thì hô lên khi nhìn thấy thần kiếm.
Mộ Vãn ôm trường đao, chỉ mới mấy tháng, khí chất của nàng ta càng lạnh lùng hơn, trang phục kiếm hầu của Thanh Liên kiếm phái cũng là màu đen, vạt áo thêu một đoá hoa sen bằng chỉ bạc. Theo lý mà nói, kiếm hầu vốn phải canh giữ bên cạnh kiếm giả không rời, nhưng nàng ta lại không xuất hiện bên cạnh Thanh Liên kiếm tôn, mà là vứt bỏ thân phận đệ tử Thương Thuật Cốc của bản thân, lấy thân phận Thanh Liên kiếm hầu tham gia Nam Hoa luận đạo.
Trước khi nàng tới, đúng lúc nàng ta kết thúc trận luận đạo đầu tiên.
Sở Tư Niên đứng cạnh nàng ta, hai người đều mặc đồ đen, ít nói, lúc ở chung với nhau có khi hai ba ngày không nói với nhau câu nào. Lúc này vì Kỳ Niệm Nhất, cũng coi như có thể nói với nhau vài câu.
“Kiếm của nàng lại mạnh hơn trước rồi.” Trong giây lát nhìn lên vân đài, ánh mắt Mộ Vãn bỗng dịu lại.
Sở Tư Niên gật đầu, Phi Bạch vừa ra khỏi vỏ, Sở Tư Niên liền cảm nhận được Phàn Minh Nguyệt run rẩy không giống bình giáo.
“Ta chờ ngày này lâu lắm rồi.”
Thực ra nếu tính cả mười mấy năm trước, hắn cũng xem như là người giao thủ với nàng nhiều nhất, nhưng trước mắt, mong muốn được tranh tài với nàng trong một trường hợp chính thức thế này trở nên mạnh hơn trước nhiều.
Một ý niệm nào đó loé lên trong đầu Sở Tư Niên, hắn lắc đầu, nhận ra trạng thái vừa rồi của mình không đúng, vội vàng buông kiếm ra.
Mộ Vãn nhẹ lắc đầu: “Chắc chắn không lâu hơn ta.”
Nàng ta đã chờ đợi ngày này từ kiếp trước rồi.
Chờ đợi trận chiến này không chỉ có mình hai người bọn họ.
Ở khán đài phía đông nam, một bóng dáng cao gầy ôm kiếm đứng đó, kiếm của hắn dài hơn bình giáo, so với kiếm nhìn càng giống roi hơn, kiếm cách như chim nhạn vỗ cánh, đúng là Lê Nhạn Hồi.
Sau đó quần chúng đã phát hiện, khán đài cao nhất trong mây đã lặng lẽ tới gần.
Nơi đó vốn là khán đài của năm vị trưởng lão của Nam Hoa luận đạo, hiện giờ có một vị vắng mặt, bốn trưởng lão vốn phân tán ở khắp nơi, lúc này cũng đã tụ tập lại đây.
Đồ đệ Mặc Quân lần đầu xuất hiện, dù nàng có là một phế nhân cũng đủ hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Hiện tại vân đài bên này thu hút sự chú ý của hàng vạn người.
Sau khi hai bên hành lễ xong, dựa theo quy định, phải nói tên họ, tông môn và tu vi của mình là bao nhiêu với đối thủ.
Giang Đào ôm quyền nói: “Đệ tử phái Huyền Vũ của Lăng Tiêu Tông, Giang Đào, ba mươi lăm tuổi, tên giáo là Khuyết Nguyệt, tu vi Tiểu Trọng Sơn Kim Đan cảnh trung kỳ.”
Tu vi Kim Đan cảnh trung kỳ cũng coi như đứng đầu trong cuộc Nam Hoa luận đạo lần này, mới ba mươi lăm tuổi mà đã có tu vi như vậy, xem ra ở Lăng Tiêu Tông Giang Đào cũng là hạt giống rất được coi trọng.
Trên khán đài, trưởng lão Lăng Tiêu Tông cảm nhận được khí thế hừng hực của Giang Đào, trong mắt hiện lên vẻ vừa lòng.
Kỳ Niệm Nhất tay phải đem kiếm lập với trước người, hai ngón tay khép lại, từ mũi kiếm chậm rãi sát đến thân kiếm một phần ba chỗ, đây là kiếm tu độc hữu hành lễ phương thức, đủ có thể thấy nàng đối trận này tỷ thí nghiêm túc trình độ.
“Đệ tử thân truyền của Vẫn Tinh Phong thuộc Thương Hoàn, Kỳ Niệm Nhất, mười tám tuổi, sở cầm kiếm danh Phi Bạch, tu vi Tiểu Trọng Sơn Kim Đan cảnh hậu kỳ.”
Sau khi nghe rõ nàng nói ra tuổi và tu vi, trên khán đài nổ tung rồi.