Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 174 - Chương 174.

Chương 174. - Chương 174. -

Tất cả cách đấu hắn chuẩn bị từ đầu giờ phút này hoàn toàn mất đi tác dụng, tiếng chuông cảnh báo vang lên trong lòng, hắn làm theo bản năng trực tiếp nhất của mình, từ bỏ chiến thuật, quay giáo lại. Cơ bắp trên cánh tay hắn phồng lên, toàn bộ linh lực dồn vào ngọn giáo, lấy bàn chân làm trục cả người bắt đầu quay cuồng, nháy mắt đã nhảy lên đỉnh đầu Kỳ Niệm Nhất.

Đâm giáo từ trên không trung xuống, đó là thức thứ hai của Thiên Cực Thương Quyết - Đảo Hải.

Kiếm của ngươi mang biển tới, ta đây sẽ lấp biển này lại!

Sơn thế mạnh mẽ đánh úp lại, mây mù cuồn cuộn, áp chế tiếng sóng đang có “thế”, “thế” lại lần nữa trở lại trên tay Giang Đào.

Lăng Tiêu Tông trưởng lão oán trách: “Đứa nhỏ này vẫn hơi nóng nảy một chút, khởi tay đại thịnh, mặc dù không tiếp một thức Đảo Hải này, cũng đã nắm thắng lợi trong…”

Hắn còn chưa nói xong, lại bị một màn trên vân đài làm hắn phải trợn trừng mắt lên.

Sau khi đi về phía trước một bước , Kỳ Niệm Nhất xuất kiếm.

Thân kiếm Phi Bạch hiện lên ánh sáng mượt mà như lụa, cổ tay nàng khẽ động, khí thế xung quanh bỗng chốc bùng lên.

Trong tiếng kinh hô của mọi người, thân kiếm Phi Bạch bốc lên linh diễm nhạt màu, kiếm phong lạnh lẽo, từ từ đẩy ra.

Động tác của nàng có thể nói là chậm, thậm chí bình tĩnh đến mức không xốc lên được chút sóng gió nào, khác với thanh thế mênh mông cuồn cuộn của Giang Đào, nàng chỉ nâng cổ tay, chém ra một kiếm bình tĩnh không gợn sóng.

Hắn lẻ loi một mình muốn dời núi, mà nàng lại mang tới muôn ngàn con sóng, nước biển tràn lan.

Lạc kiếm thức - Kinh Đào Phách Ngạn.

Đây là lạc kiếm thức của Thương Lãng Kiếm, lấy lạc kiếm thức đấu với thức mở đầu, một lên một xuống, vô cùng viên mãn.

Giang Đào không dám cử động dù chỉ một bước.

Hắn lo lắng nhìn vào cổ họng mình, kiếm khí sắc bén lạnh lẽo như băng chỉ cần tiến thêm một cm nữa thôi là có thể chặt đứt cổ hắn.

Thanh thế của Đảo Hải một lần nữa chìm vào trong biển.

Kiếm của Kỳ Niệm Nhất không tiến thêm, ổn định vững chắc dừng lại trước cổ Giang Đào - nhất kiếm phong hầu.

Lăng Tiêu Tông trưởng lão còn chưa nói hết câu, nhưng hiện giờ không cần nói thêm nữa rồi.

Giờ khắc này, ngay cả hơi thở của những người xem đấu đều im bặt.

Dù thế nào đi nữa, họ cũng không thể tin được rằng dưới khí thế áp đảo như vậy, vì sao Kỳ Niệm Nhất chỉ đơn giản chém một nhát đã có thể nhất kiếm phong hầu.

Nhưng quần chúng xem đấu cũng cảm nhận được không khí ngột ngạt gần như ngừng thở trong khoảnh khắc ấy.

Là do thanh kiếm của nàng.

Mãi cho đến khi Giang Đào cứng ngắc cất Ô Kim Thương đi, Kỳ Niệm Nhất bình tĩnh tra kiếm vào vỏ, nhìn bình phán viên đứng bên cạnh, bình phán viên lúc này mới như vừa tỉnh dậy từ cơn mơ, hít một hơi thật sâu, công bố kết quả luận đạo.

Hai người lại khom người hành lễ một lần nữa, lần này, Giang Đào không còn khí phách hăng hái như trước nữa, Kỳ Niệm Nhất vẫn không dao động, như thể thắng trận này đối với nàng chỉ là chuyện bình thường.

Nhưng đúng là rất bình thường.

Sau khi tuyên bố kết quả, không khí im lặng năm giây, sau đó bầu không khí yên tĩnh này bị phá vỡ, nơi xem đấu của đám người Thương Hoàn vang lên tiếng reo hò vang trời, người nói to nhất là Lư Thu Đồng.

Nàng thò cả nửa người ra ngoài, hét lớn: “Tiểu sư tỷ ta yêu ngươi a a a!!”

Cũng may còn có Khúc Vi đứng đằng sau kéo cổ áo nàng, nàng mới không trở thành tu sĩ Tiểu Trọng Sơn đầu tiên trong lịch sử Nam Hoa luận đạo rớt từ khán đài xuống biển mây chỉ vì hò reo ủng hộ quá kích động.

Mặt Khúc Vi vừa tự hào lại có chút xấu hổ - bởi vì nàng đang kéo Lư Thu Đồng bằng một tư thế kỳ quái.

“Sư muội, ngươi tém tém lại chút đi, giữ lại chút mặt mũi cho Thương Hoàn chúng ta nữa.”

Dù sao bọn họ cũng là thiên hạ đệ nhất tông trong lời người đời, làm vậy thật sự rất mất mặt.

Bình Luận (0)
Comment