Trong số các trưởng giáo, một lão giả vỗ tay khen: “Mấy trăm năm trước sau khi Vô Nhai tiền bối đi về cõi tiên, bao nhiêu người cho rằng Thương Lãng Kiếm không được truyền lại, hiện giờ xem ra là chúng ta già rồi, ánh mắt cằn cỗi, không tưởng tượng nổi người trẻ tuổi bây giờ sẽ mang tới những bất ngờ gì cho chúng ta.”
Cũng có chưởng giáo giội nước lã: “Bộc lộ tài năng, theo ý ta không phải chuyện tốt lành gì.”
Nếu Kỳ Niệm Nhất nhìn lên mây nhiều hơn chút thì sẽ phát hiện, người này đúng là phụ thân Trang Bất Phàm, Phó minh chủ của Tiên Minh - Trang Quân.
“Trẻ tuổi không phải là lúc thể hiện tài năng của mình sao.” Một trưởng giáo khác là một mỹ phụ nhân với mái tóc mây và cây trâm phượng, nàng mỉm cười nhìn cảnh tượng trước mắt: “Thân là kiếm tu, nếu ngay cả xuất kiếm cũng phải sợ này sợ kia, vậy kiếm của người đó chả phải làm kiếm gì tốt cả.”
Trang Quân hừ lạnh một tiếng: “Ta không so đo với nữ nhân.”
Mỹ phụ nhân lười chẳng buồn nhìn hắn: “Ta không so đo với kẻ ngu xuẩn.”
Nhưng thưởng thức cũng được, không tán đồng cũng thế, trận luận đạo này giống y như lời Lư Thu Đồng nói, làm mọi người biết đến kiếm của chủ nhân thần kiếm.
Dù cho chỉ có một nhát kiếm mà thôi.
Khúc Vi nhỏ giọng đếm: “Lúc ở Vô Vọng Hải tỷ ấy trảm Tì Hưu chỉ dùng một kiếm, một người đấu tám người cũng chủ dùng một kiếm, hiện tại đấu trận đầu Nam Hoa luận đạo lại là một kiếm nữa, một kiếm này của tỷ ấy là có bí mật gì sao?”
Ninh Cẩn giải thích nói: “Thực ra là có đạo lý, trong đối chiến, võ tu đều sẽ tranh “thế”, khởi đầu thức là thời điểm “thế” mạnh nhất, nếu là thực lực hai bên không chênh lệch nhiều, kiếm đầu tiên là kiếm quyết định thắng bại.”
Nếu Khúc Vi biết lúc ở Lư Tô thành nàng chiến với mấy ngàn yêu quái cũng chỉ dùng một kiếm, e là sẽ còn kinh ngạc hơn.
Vân ẩn vân hiện, sau khi được đồng môn đỡ xuống vân đài, Giang Đào từ xa chắp tay với Kỳ Niệm Nhất, Kỳ Niệm Nhất khom người đáp lễ, sau khi hẹn các đồng môn Thương Hoàn, xoay người lại đã thấy Mộ Vãn và Sở Tư Niên.
Nàng đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó quan tâm hỏi: “Lúc trước nghe nói khi ngươi và Vân Giác rời đi thì gặp nạn, nhưng lúc đó bản thân ta cũng không thoát thân được, hiện tại thấy ngươi không sao thì ta yên tâm rồi.” Nàng chỉ vào hai người, “Vì sao hai người các ngươi lại ở bên nhau, còn mặc đồ của kiếm hầu Thanh Liên?”
Mộ Vãn gần như đồng thời nói: “Xem ra tin ngươi chết là giả, ta yên tâm rồi.”
Hai người nhìn nhau rồi cùng bật cười.
Sau khi Mộ Vãn giải thích, nàng mới biết sau khi Mộ Vãn và Vân Giác phản bội tông môn trốn đi đã trải qua những gì.
“Chúng ta vốn sắp bị bắt về, nhưng lúc vào cốc tình cờ gặp được Kiếm Tôn và tiểu kiếm cốt, là Kiếm Tôn đẩy lui những người đuổi theo bọn ta, rồi đưa bọn ta về Thanh Liên kiếm phái, tạm thời cho làm kiếm hầu của hắn, làm vậy có thể bảo đảm trong thời gian ngắn ta và hắn không cần lo lắng về tính mạng.”
Mộ Vãn rũ mắt, không nhìn vào mắt Kỳ Niệm Nhất, dăm ba câu đã giải thích rõ ràng tình huống lúc này.
Kỳ Niệm Nhất nghe ra được trong lời của nàng ta còn giấu giếm chuyện gì đó, hơn nữa còn là chuyện rất lớn, nhưng những lời trước đều là sự thật, vì vậy nàng đổi chủ đề sang chuyện khác.
Nàng nhìn về phía Sở Tư Niên, chỉ liếc mắt một cái đã cau mày lại.
Không biết vì sao, Sở Tư Niên của hiện tại mang đến cho nàng cảm giác khá khó chịu.
Không giống Sở Tư Niên bình thường, hiện tại trên người hắn như bị một vài vật mang điềm xấu quấn quanh, siết lấy bàn chân hắn, mạnh mẽ kéo hắn về phía sau.
Mà biểu cảm của Sở Tư Niên dù không nhìn ra quá nhiều manh mối nhưng khác hẳn với trước đây, nhìn qua có vẻ hơi nôn nóng.
Trong lòng có chút cảnh giác, nàng bèn hỏi: “Kiếm Tôn đi Thương Thuật Cốc với ngươi làm gì?”