Thật ra nàng còn muốn nói hai chữ khác, nhưng suy xét đến cảm xúc của ba nam nhân trong phòng, cuối cùng vẫn không nói ra.
Ôn Hoài Du đi sau nàng tiến vào, khép hai tay lại dựa vào cửa, nhìn bộ dáng của đối phương, ghét bỏ nói: “Không trói thành như vậy hắn đã sớm chạy đi tìm muội rồi.”
Phòng của Kỳ Niệm Nhất không biết xảy ra chuyện gì mà kiếm khí trong phòng dày đặc, chủ nhân của kiếm khí hiển nhiên đang cố gắng khống chế kiếm khí không được chạy loạn, làm lộn xộn bày biện trong phòng của Kỳ Niệm Nhất.
“Nhìn tình hình này, đánh thắng rồi sao?”
Sở Tư Niên đang cố gắng khống chế kiếm khí: ...
Tóc trên trán hắn rơi xuống, theo động tác gật đầu của hắn lại bắt đầu lắc lư.
Kỳ Niệm Nhất đã hiểu, đánh thắng rồi, nhưng không phải dựa vào sức mình.
Sở Tư Niên nhỏ giọng nói: “Đánh không lại, phải nhờ linh khí trói hắn.”
Nam nhân bị trói trên ghế bi thương lắc đầu: “Niệm Niệm, sao muội lại hùa với người ngoài để ta bị đại sư huynh trói thành như thế này?”
Hắn bi thương xong thì lập tức đổi sang vẻ mặt khác, bày ra nét mặt dùng gậy đánh uyên ương nói với Sở Tư Niên: “Ngươi nghe xem ngươi đang nói cái gì! Kiếm tu các ngươi không phải chú trọng việc càng đánh càng dũng sao, cảnh giới thua người khác thì ngươi không đánh nữa? Ngươi như vậy cũng gọi là kiếm tu?”
Sở Tư Niên lạnh nhạt lắc đầu: “Chờ đến lúc đánh thắng được ngươi thì lại đánh tiếp.”
“Hóa Thần cảnh đánh không lại Trúc Cơ cảnh, cũng không biết đệ đang khoe khoang cái gì.” Ánh mắt Ôn Hoài Du nhìn người nọ giống như đang nhìn chày gỗ.
Nam nhân bị trói trên ghế lập tức nước mắt lưng tròng, nhìn Kỳ Niệm Nhất: “Niệm Niệm, muội nói xem đại sư huynh có phải quá đáng rồi không, rõ ràng ta bị Khóa Linh Hoàn của huynh ấy trói lại, làm gì có chuyện thua tên ngốc kia.”
Nói chuyện với người này, thái độ của Kỳ Niệm Nhất rõ ràng tốt hơn rất nhiều.
Nàng tiến lên cởi dây thừng cho hắn, dây thừng màu đen kia hóa thành một đạo lưu quang bị Ôn Hoài Du thu hồi lại, hiển nhiên là một linh khí lợi hại.
Sau đó, Kỳ Niệm Nhất tiện tay kéo lại vạt áo mở tung cho hắn, che lại thân thể cao lớn đẹp đẽ kia, ánh mắt lơ đãng dừng lại trên cơ thể vài giây, rất nhanh đã dời đi chỗ khác.
Lớn thật, còn lớn hơn của nàng.
Nhị sư huynh nàng, Yến Hoài Phong.
Nam nhân có vòng một lớn nhất Thương Hoàn, à không… là sư huynh tốt nổi tiếng bảo vệ sư muội khắp Thương Hoàn.
“Muội đoán trúng rồi, cái đầu toàn cơ bắp của đệ ấy chắc chắn sẽ xông qua đó.” Ôn Hoài Du lạnh nhạt cười một cái.
Yến Hoài Phong đứng lên, vây một vòng quanh Kỳ Niệm Nhất, cẩn thận xác nhận nàng thật sự không có việc gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nghe Kỳ Niệm Nhất chậm rãi kể lại đầu đuôi sự việc.
“Mạnh Hồng Tuyết lại là con rối Ảnh Họa, khó trách hắn lại nhắm vào muội.” Yến Hoài Phong nhạy bén nắm được điểm mấu chốt: “Cho nên lần này Thâm Uyên đang do thám chúng ta.”
Kỳ Niệm Nhất: “Không bằng nói là do thám sư tôn.”
“20 năm trước bọn chúng bị sư tôn đánh te tát, lúc này mới ẩn núp 20 năm.” Ôn Hoài Du cười khẽ một tiếng, thanh âm lạnh lẽo vô cùng: “Quả nhiên, vẫn là một đám nhớ ăn không nhớ đánh.”
Mặc Quân, cái tên duy nhất khiến Thâm Uyên thống hận, đã hai mươi chưa từng xuất thế.
Cho dù là tu sĩ có tuổi đời lớn nhất cũng không nói rõ được, Thâm Uyên đến tột cùng từ khi nào xuất hiện ở đại lục.
Nó vắt ngang giữa Trung Châu và Tây Châu, từ mặt đất vỡ ra một cái khe sâu không thấy đáy, chia đại lục thành hai nửa, nếu ví von toàn bộ đại lục là một gương mặt, thì thứ Thâm Uyên chiếm cứ là cái miệng đang nở nụ cười dữ tợn.
Mọi người cũng không biết bắt đầu từ lúc nào mà Thâm Uyên xuất hiện Đăng Thiên Thê. Các sinh vật Thâm Uyên men theo Đăng Thiên Thê bò ra khỏi Thâm Uyên.