Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 180 - Chương 180.

Chương 180. - Chương 180. -

Vấn đề này, có lẽ Kỳ Niệm Nhất ở xa ngàn dặm có thể cho hắn đáp án.

Sau khi chém đứt sợi tơ con rối, nàng nhìn thấy bóng đen trên người Sở Tư Niên quay cuồng cuộn tròn lên, cuối cùng trở thành một làn sương đen, lượn lờ bay lên, trôi về phía Thâm Uyên.

Nghiêm túc mà nói thì đây là lần thứ ba nàng giao thủ với vị chủ nhân của Ảnh Họa kia.

Lần đầu tiên là ở Thương Hoàn, đối phương khống chế cơ thể của Mạnh Hồng Tuyết, muốn gán cho nàng tội danh giết hại đồng môn.

Lần thứ hai là ở Hoàng cung, là lần giao thủ với An Vương, lúc đó An Vương giống như Sở Tư Niên lúc này, chưa bị sợi tơ con rối khống chế hoàn toàn, chỉ là trình độ bị lây nhiễm của An Vương, hiển nhiên là nặng hơn Sở Tư Niên một chút.

Bây giờ, đã là lần thứ ba.

“Cảm giác thế nào.” Nàng nghiêm túc hỏi.

Nhìn thấy sương mù màu đen trước mắt, nàng mới có chút hiểu ra, Sở Tư Niên trong sách và người mà nàng quen biết khác nhau như trời với đất, rốt cuộc là đến từ đâu.

Từ khi nhìn thấy cuốn sách thiên mệnh thì nàng đã sớm cảm thấy khó hiểu, nàng và Sở Tư Niên quen biết nhau mười mấy năm, khi cả hai đều vẫn chưa bước lên con đường tu hành, có thể đi chơi cùng nhau, nàng biết rõ con người của Sở Tư Niên.

“Cảm thấy... nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đầu óc cũng minh mẫn hơn.” Sở Tư Niên khàn giọng nói.

Cảm giác quỷ dị không lúc nào không quẩn quanh hắn chợt rời đi, dường như hắn đã không còn bị ngăn cách với ý thức của chính mình nữa.

“Đó là cái gì.” Sở Tư Niên khó hiểu, rốt cuộc là nàng đã rút kiếm chặt đứt thứ gì trên người mình.

Kỳ Niệm Nhất: “Ta cũng muốn hỏi đó, ngươi dính phải thứ dơ bẩn đó ở đâu.”

“Ta cũng không biết, nhưng sau khi rời khỏi Vô Vọng Hải thì loại cảm giác này càng trở nên rõ ràng hơn.”

Vậy có lẽ chính là Vô Vọng Hải rồi.

Nàng nhớ lại ánh trăng máu ở Vô Vọng Hải, nỗi nghi ngờ trong lòng lại càng sâu.

Nếu ban đầu ở trong sách, Sở Tư Niên đoạt được thần kiếm thì còn có thể nói là trời xui đất khiến, vậy sau khi nàng chết, một loạt phản ứng của hắn, căn bản không giống chuyện mà bản thân hắn có thể làm ra.

Ở trong sách, sau khi Sở Tư Niên lấy được Phi Bạch, Phi Bạch vẫn luôn không nhận chủ.

Năm thứ hai sau khi nàng chết, Sở Tư Niên mang theo Phi Bạch, định chặt đứt thang lên trời, nhưng lại không thành công.

Sau đó Sở Tư Niên cầm kiếm nhập ma, liên tục chém mười tám cứ điểm của Tiên Minh, giết chết và làm bị thương hơn nghìn người.

Sau đó, hắn cầm Phi Bạch rời đi, tiến vào Mạc Bắc mênh mông, trở thành vị Ma Tôn thứ hai trong mấy trăm năm ở Mạc Bắc.

Người đời sợ hãi, xưng hắn là – Kiếm Ma.

Nghĩ đến đây, sau khi nàng chết, Tạ Thiên Hành và Ngọc Sanh Hàn vẫn rất bận bộn.

Hai sư huynh và một trúc mã của nàng liên tiếp nhập ma, hơn nữa ba người này đều không phải là nhân vật dễ chọc vào. Nói vậy thì mấy năm nay hai người gọi là đứng đầu chính đạo đều không dễ sống.

Sở Tư Niên lại nắm lấy chuôi kiếm Phàn Minh Nguyệt, trường kiếm chói sáng như ánh trăng rực rỡ chợt lóe lên, giống như đang đáp lại kiếm chủ của mình, mặc dù trước giờ Sở Tư Niên lạnh lùng ít nói, nhưng cũng không nhịn được mà nhẹ cong khóe môi.

“Bây giờ, ngươi còn cần Phi Bạch không?”

Một câu nói của Kỳ Niệm Nhất làm hắn rơi vào im lặng, lông mi đen như lông quạ rũ xuống, che đi đôi mắt quá mức đen sâu của Sở Tư Niên.

Nàng dùng từ “còn”.

Vậy chứng minh, những nghĩ xấu xa lúc trước của hắn, nàng đều biết cả.

Câu nói trong lòng này bị Kỳ Niệm Nhất nhận ra, nàng mỉm cười: “Thân là kiếm tu, muốn có thần kiếm, cũng không phải là suy nghĩ gì xấu xa.”

Cũng không phải vì là bạn tốt, thì Sở Tư Niên sẽ hoàn toàn không sinh ra một chút suy nghĩ gì với thần kiếm, con người không thể nào ngăn cản dục vọng nảy sinh, chỉ có thể khống chế dục vọng, hành vi của chính mình sau khi nó nảy sinh.

Mà hắn đã khống chế được.

Bình Luận (0)
Comment