Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 201 - Chương 201.

Chương 201. - Chương 201. -

Những người ngồi trên khán đài chờ xem luận đạo hồi lâu mới phát hiện vân đài đã bày kết giới cách âm, âm thanh bên trong không thể truyền ra ngoài. Chuyện này cũng rất hiếm thấy, không ít Phật tu khi luận đạo nói về đạo pháp cùng Phật pháp đều có thể làm rung trời chuyển đất, tu sĩ tham gia Nam Hoa luận đạo tu vi cao nhất cùng lắm chỉ Nguyên Anh, nên chưa thể đạt tới trình độ rung trời chuyển đất, nhưng muốn ảnh hưởng đến những tu sĩ tu vi thấp thì vẫn có thể.

Bởi vậy những người này thường bố trí kết giới cách âm để phòng ngừa trận luận đạo của mình ảnh hưởng đến người người.

Bọn họ cảm khái nghĩ Phật tử không hổ danh là người mang Phật tâm trời sinh, có tâm địa từ bi thật sự.

Ngay sau đó, bọn họ lại thấy Phật tử ngồi xếp bằng, chủ nhân thần kiếm ở phía đối diện cũng thu kiếm lại, hai người ngồi đối mặt nhau, không biết đang nói cái gì.

“Này là đang làm gì vậy?”

“Trước mặt Phật tử, ngay cả võ tu như chủ nhân thần kiếm , cũng cất đi lưỡi kiếm sắc bén sao?”

“Không hổ là Phật tử.”

“Nguyệt Hạ Thính Phong Lâu xếp Phật tử với Kỳ kiếm chủ lần lượt là thứ năm với thứ tư, không biết thực lực của hai vị này rốt cuộc như thế nào, cũng không biết ai thắng ai bại.”

Hầu như mấy ngày qua trong Nam Hoa luận đạo, mọi người đều đã nghe Phật tử truyền thụ Phật pháp cùng Phật tu với những tu sĩ khác, đa phần mỗi tràng luận đạo đều sẽ có Phật tử trình diện, không bởi vì gì khác mà chỉ để nghe thêm một buổi Phật pháp nữa mà thôi, hiện tại có không ít Phật tu tụ về đây, quan cảnh nhìn vô cùng hoành tráng.

Kỳ Niệm Nhất ngồi đối diện Phật tử, sau lại cảm thấy hơi hoang đường.

Luận Phật pháp đúng thật cũng là một cách luận đạo.

Nhưng nàng là kiếm tu mà sao lại muốn nàng cùng Phật tử luận Phật pháp chứ?

Phật tử đối diện niệm kinh, còn nàng ở bên này vung kiếm sao?

Cảnh tượng này nói thế nào cũng có chút kỳ quái, nhưng nàng cảm thấy Phật tử Cảm Nghiệp Tự sẽ không thể nào làm ra loại chuyện này.

“Phật tử có chuyện gì muốn nói với ta sao?” Kỳ Niệm Nhất đi thẳng vào vấn đề.

Đôi môi nhợt nhạt của Tư Không mấp máy: “Đúng thật.”

Ánh mắt của hắn dừng trên Phi Bạch: “Ta vì kiếm mà đến.”

Kỳ Niệm Nhất sửng sốt trong giây lát, sau đó mới phản ứng lại.

Người đúc Phi Bạch, nghệ nhân bậc thầy Vân Dã đã từng sống ở Lương Châu một khoảng thời gian, bởi nên trên phố vẫn luôn có lời đồn rằng ba thanh kiếm cuối cùng là Bất Dạ Hầu, Lậu Ảnh Xuân cùng thần kiếm Phi Bạch đều được Vân Dã đúc ở Phật quốc.

“Sư tôn từng nói với ta, khi thần kiếm Phi Bạch xuất thế, Cảm Nghiệp Tự cần đến trả lại cho kiếm chủ một vật, để kiếm đạo của kiếm chủ viên mãn.”

Kỳ Niệm Nhất yên lặng lắng nghe lời Phật tử, trong lòng thầm nghĩ liệu Phi Bạch tạm thời biến mất có liên quan đến sự xuất hiện của Phật tử hay không.

“Trả lại? Cảm Nghiệp Tự đã nợ Vân Dã thứ gì, mà phải yêu cầu ngài - một vị Phật tử không quản ngàn dặm xa xôi để trả lại?” Kỳ Niệm Nhất vừa nói xong lại nhớ tới câu mà nàng vô tình nghe được vào nửa năm trước.

“Nửa năm trước đến Vô Vọng Hải để thăm dò, Phật tử vốn cũng chuẩn bị đi đến đó, thế tại sao lại không xuất hiện ở Vô Vọng Hải?”

Tư Không cười khẽ: “Kiếm chủ có biết thân là chủ thần kiếm thì phải gánh vác trách nhiệm gì không?”

Kỳ Niệm Nhất thản nhiên nói: “Trảm thang trời đúng không, điều đó ta biết.”

“Vậy kiếm chủ biết nếu trảm thang trời sẽ có kết cục thế nào không?”

Kỳ Niệm Nhất không chút sợ hãi nói: “Cùng lắm thì thân tử đạo tiêu, nhưng dẫu gì chăng nữa thì trảm thang trời cũng là tự ta lựa chọn, là chuyện ta muốn làm. Cũng như nếu ta trảm thang trời có thể trấn áp vực thẳm thì so với bị người khác bắt xuống vực thẳm chịu chết không có tôn nghiêm còn vẻ vang hơn nhiều.”

Tư Không khẽ cung kính gật đầu, niệm câu Phật chú: “Kiếm chủ đại thiện.”

“Không hẳn, chỉ là ta không có lựa chọn nào khác mà thôi.”

Bình Luận (0)
Comment