Lúc chưa gặp ngươi, ta cũng đã dặn dò Hoài Du, cho trong tên ngươi có thêm chữ “Nhất”.
Mệnh lý hoặc không thể giải, nhưng đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn mươi, một bỏ chạy mất.
Vi sư hy vọng, ngươi chính là “một” đó.
Cuối cùng, vi sư còn có một yêu cầu quá đáng, xin hãy đối xử tốt với Phi Bạch, ý ta nói chính là người chứ không phải kiếm.
Có lẽ hắn chính là sinh linh đặc biệt nhất giữa đất trời này, ngày thường thả hắn ra ngoài đi dạo nhiều một chút, cũng có thể yên tâm tự tin dùng hắn, nếu không để một thân linh lực cường đại của hắn không chỗ dùng đến, thì cũng quá đáng tiếc.
Hắn rất dễ dùng.
– Mặc Vô Thư thân viết.
Kỳ Niệm Nhất đọc hết từ đầu đến cuối, lần đầu tiên biết được tên đầy đủ của sư tôn mình.
Có chút không giống với hình tượng của Mặc Quân mà nàng biết từ trong miệng các sư huynh của nàng, cũng như điển tịch của Thương Hoàn và trong lời đồn của giang hồ.
Đối với nhị sư huynh, sư tôn lạnh lùng uy nghiêm, thâm sâu phi phàm, chỉ liếc mắt một cái là có thể khiến người ta cảm nhận được như thế nào là uy thế cường giả thật sự.
Lời đồn trong giang hồ lại càng quá đáng hơn, gần như hoàn toàn nghĩ rằng Mặc Quân giống như một nhân vật thần thánh, không gì không biết không gì không làm được.
Mấy năm nay, thông qua lời đồn ở khắp nơi, Kỳ Niệm Nhất tưởng tượng một hình tượng đại năng đoan trang cao ngạo, nhìn đời bằng nửa con mắt, làm mưa làm gió, cho dù vốn dĩ không ai có thể chứng thực suy nghĩ của nàng.
Nhưng ở Thương Hoàn, mỗi khi nhìn thấy một số hành vi không đứng đắn của Linh Hư Tử, nàng mới thỉnh thoảng nghi ngờ, Thương Hoàn đã có thể có một chưởng môn không đứng đắn như Linh Hư Tử, vậy thì có một Mặc Quân không thanh lãnh như tiên, dường như cũng không có gì kỳ lạ.
Sau này khi biết được sư tôn đã làm những gì cho nàng và đại sư huynh, nàng mới có thể miễn cưỡng miêu tả dáng vẻ của sư tôn ở trong lòng nàng.
Nàng tin chắc rằng, một người không muốn vì Phê Mệnh mà hy sinh hai đứa bé mới sinh, cũng sẽ không phải là thánh nhân lạnh nhạt vô tình trong miệng mọi người, ngược lại, hắn chính là người có tấm lòng đại từ đại bi.
Nghĩ lại thì, có thể dạy ra hai người giống như đại sư huynh và nhị sư huynh, sao Mặc Quân lại có thể có hình tượng như trong lời đồn.
Kỳ Niệm Nhất rất có hứng thú mà đọc lại lá thư này một lần, khi thấy dòng chữ “ba nam nhân và một con chó”, mới bất giác nhớ tới, dường như tam sư huynh và nàng đều chưa từng gặp sư tôn.
Như vậy suy ra, lá thư này được viết trước khi tam sư huynh nhập môn, “ba nam nhân” trong lá thư có lẽ là chỉ bản thân Mặc Quân, còn có đại sư huynh và nhị sư huynh, vẫn chưa tính cả tam sư huynh.
Một con chó kia có lẽ là nói đến Uy Tướng Quân, là một con chó già lông vàng đã ở Vẫn Tinh Phong rất nhiều năm, sắp được nuôi thành tinh.
Uy Tướng Quân đã chết vào mười năm trước, hưởng thọ bảy mươi tám tuổi, trong thế giới loài chó đã sống lâu đến mức không đơn giản chỉ dùng ba chữ “có thể sống” để hình dung. Nó còn có ba đứa con năm đứa cháu, bây giờ cũng đều được nuôi ở Vẫn Tinh Phong, lúc qua đời, bốn sư huynh muội bọn họ còn chính thức mai táng cho nó, chôn ở bên cạnh phòng bếp của nhị sư huynh, mỗi ngày đều có thể ngửi thấy mùi thịt, xem như là sống một đời chó viên mãn.
Còn bây giờ, Kỳ Niệm Nhất nghĩ tới đức hạnh thường ngày của tam sư huynh, cảm thấy cách nói “ba nam nhân và một con chó” này, trên chữ “chó” này, cũng có thể miễn cưỡng xem như là tam sư huynh.
Giữa những hàng chữ trong lá thư này lộ ra sự hài hước và phóng khoáng, hoàn toàn thay đổi nhận thức của Kỳ Niệm Nhất đối với sư tôn.
Cũng là hôm nay nàng mới biết được, hoá ra lúc trước sư tôn sửa tên cho nàng, lại còn bao hàm một ý nghĩa như thế.