Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 215 - Chương 215. Chương 215

Chương 215. Chương 215 Chương 215. Chương 215

Đao phong ép xuống thấp hơn, kiếm phong cắt ngang, lui về sau nửa tấc, lưỡi dao gió lạnh thấu xương đã sắp tới gần cổ họng Kỳ Niệm Nhất.

Sương khói quá dày, khán giả dưới đài không thấy được bóng người trong sương mù, sốt ruột một hồi, sau đó cảm nhận được một làn gió nhẹ dịu dàng phất lên mặt.

"Gió nổi lên."

Một đệ tử Thương Hoàn dưới đài âm thầm vui vẻ, Sở Tư Niên nhìn về phía vân đài không dời mắt, cơn gió nhẹ như có như không kia, trong phút chốc đã thổi tan làn khói xám trắng trên vân đài.

Sương mù tan lưỡi đao hiện ra!

Kiếm phong dẫn đầu phá tan sương mù mà ra, ánh nắng trong veo chiếu xuống, linh diễm trên thân kiếm phản chiếu ánh nắng chói sáng, bóng kiếm đảo ngược lại, quầng sáng hắt từ mũi kiếm tới từng góc trong dãy núi Nam Tiêu.

Tất cả người xem đều cũng nhịn không được tránh lui nửa bước, nhắm mắt không dám đối diện.

Gió nhẹ thổi qua, vang lên âm thanh da diết.

Nói tới cũng lạ, đao của Mộ Vãn tên là Xuy Vụ, nhưng từng làn sương lại được bày ra từ tay nàng ta.

Mà thứ thật sự thổi tan sương mù lại là gió của Kỳ Niệm Nhất.

Thương Lãng Kiếm thức thứ hai - Vãn Lai Phong Cấp.

Phụ nhân xinh đẹp trên khán đài hài lòng vỗ tay cảm thán: "Rất nhiều người chỉ cảm thấy gió cần phải đánh bất ngờ và nhanh chóng khi học chiêu thức này, lại không biết gió chậm mới là sắc bén nhất, tiểu nha đầu này, tuổi còn trẻ nhưng đã lĩnh ngộ được kiếm, rất giỏi đấy."

Lão nhân râu dài cũng khen: "Đời sau hơn đời trước."

Ninh Cẩn hô nhỏ dưới đài: "Không chỉ Vãn Lai Phong Cấp mà còn Bích Hải Triều Sinh nữa, tiểu sư tỷ lại sử dụng hai chiêu này liền nhau! Phải làm sao mới làm được như thế."

Trên đài lại thêm một đợt va chạm vũ khí khiến người ta phải hoa cả mắt, Mộ Vãn dùng đùi phải làm trụ, cầm đao chém xéo, lại hướng đao phong vào phía trong, sống đao hướng ra phía ngoài, mượn thế của sống đao để nhảy lên trở nửa mình, người và đao thì xoáy thành gió lốc mạnh mẽ, đánh thẳng tận trời, khiến người ta hoàn toàn không thể tới gần.

Nghe thấy âm thanh, ai cũng cảm thấy có thể bị cắt đứt nếu đứng trong vòng ba thước bên ngoài gió lốc lưỡi đao này.

Dưới đài có người chần chờ nói: "Đây, đây là

Phá Hồn Đao thức thứ tư - Bát Hoang Đề Đao.

Từng có đao khách nói, mặc dù Phá Hồn Đao là công pháp cơ sở của tất cả đao khách, nhưng không ai có thể thật sự vận dụng được chiêu thức Bát Hoang Đề Đao này.

Chỉ vì chiêu thức ấy quá dứt khoát, lại còn quá mơ hồ.

Đao khách rút đao nhìn nhau, có nhắm thế nào cũng chỉ thấy mênh mang nờ mịt.

Bát Hoang Lục Hợp, trên dưới vòm trời, không ai không phải địch, không ai không thể địch.

Bát Hoang Đề Đao, là chiêu thức hoàn toàn không ai địch nổi.

Đây là lý do mà mấy trăm năm qua chưa từng có đao khách nào có thể tập được bản chất của chiêu thức này.

Nhưng Mộ Vãn làm được.

"Hóa ra Bát Hoang Đề Đao, cần phải hướng lưỡi đao về phía mình à."

Người xem đều ngộ ra.

Không phải chưa có ai muốn dùng tới chiêu thức này, nhưng chưa từng có ngoại lệ, ai cũng bị sát ý cuồng bạo cuộn lên từ đao phong tự làm hại đến bản hân, căn bản không thể khống chế được đao thế.

Đao thế mượn gió, lên thẳng mây xanh.

Cánh tay của đao khách áo đen thon gầy rắn rỏi rung lên, lưỡi đao vẽ ra một đường cong như trăng lưỡi liềm, máu đỏ tươi phun trào, cực kỳ giống lúc trăng máu ở Vô Vọng Hải ngày ấy.

Nàng ta từng có một đoạn chuyện cũ không muốn ai biết, thậm chí đoạn chuyện cũ đó không thể nói là thê thảm, vì nếu nói ra với người khác thì cũng chỉ nhận được câu trả lời là "Ngươi đã là tiên tôn phu nhân, còn gì mà không hài lòng nữa".

Chỉ có thể nói là bất lực rồi.

Lục Hợp Bát Hoang, cứ như cho dù nàng ta có trốn tới nơi đâu thì cũng không có nơi thật sự cho nàng ta đặt chân tới.

Bình Luận (0)
Comment