Trong lúc bọn họ nói chuyện, Kỳ Niệm Nhất lướt qua người nam tu tiến lên, bà lão vừa thấy nàng đã cười đến nheo đôi mắt lại: “Kỳ tiểu nương tử tới rồi sao, vẫn giống như trước?”
“Đúng vậy, một lọ Bạch Lê Sương, hai bình Trúc Diệp Thanh, ba lạng Yên Ba Cao.”
“Được, tiểu nương tử chờ một lát.” Bà lão nhìn thấy nàng, thái độ dường như thân thiết hơn hẳn: “Lọ Bạch Lê Sương mỗi tháng chỉ có một lần này là đợi Kỳ tiểu nương tử tới lấy đó.”
Một tu sĩ có chút quen biết đứng bên cạnh bắt đầu phàn nàn: “Phó bà bà, ngài nói vậy là thiên vị Kỳ tiểu nương tử quá rồi, ngài xem thường chúng ta hay sao?”
Phó bà bà cười nở hoa: “Cho dù ta không giữ Bạch Lê Sương cho Kỳ tiểu nương tử, các ngươi có mua nổi không?”
Mọi người cam bái hạ phong liên thanh nói: “Đương nhiên là mua không nổi”.
Chỉ có nam tu lúc đầu chê đắt khó hiểu nói: “Thực sự có người mua thứ này sao?’
Người bên cạnh có lòng tốt giải thích: “Phó bà bà bán cao bảo dưỡng ở Lê Thành chúng ta đã mười mấy năm rồi, cao bảo dưỡng do Phó bà bà làm ra không có linh kiếm nào là không thích.”
Nam tu cạn lời: “Kiếm là vật chết, làm gì có thích hay không thích chứ.”
Hắn vừa dứt lời, kiếm tu xếp hàng mua đồ bên cạnh vẻ mặt kiểu “ngươi nhất định không phải kiếm tu".
Kỳ Niệm Nhất liếc mắt nhìn hắn, lại nhìn đến hàng chữ nhỏ trên đỉnh đầu, tạm dừng một lúc.
[Liên minh tiên đạo (Nhi tử của Phó minh chủ Trang Quân) - Trang Bất Phàm - Trúc Cơ (hậu kỳ)]
Người của Tiên Minh.
Trang Bất Phàm thất hồn lạc phách rời đi, lẩm bẩm nói: “Kiếm tu các ngươi đúng là biến thái.”
Nàng không để ý tới hắn, theo thường lệ đưa cho Phó bà bà thêm một lọ Sinh Tức Hoàn, đem Yên Ba Cao vừa mua được phân một nửa cho Sở Tư Niên, hai người chuẩn bị tìm một con thuyền cùng đi lên.
Phó bà bà nhìn bóng lưng nàng rời đi, sắc mặt từ ái.
Trên bến tàu người đến người đi, tiếng hò hét ầm ĩ, bọn họ còn chưa xác định chính mình muốn lên thuyền nào thì trước mặt bỗng xuất hiện một giọng nói gian tà: “Vị đạo hữu này có muốn mua bản đồ không?”
Kỳ Niệm Nhất mặt không biểu cảm đang định lướt qua, lại nghe thấy đối phương nói: “Ta thấy hai vị đạo hữu đều là kiếm tu, có biết lần này thanh linh kiếm cuối cùng còn sót lại của thần thợ rèn Vân Dã sẽ xuất thế ở Vô Vọng Hải hay không? Bản đồ này của ta bao các ngươi tìm được kiếm của Vân Dã, 50 linh thạch trung phẩm, quá lời đúng không!”
Kiếm của Vân Dã, bản đồ?
Kỳ Niệm Nhất chậm rãi quay đầu nhìn người này.
Đối phương thề son sắt bảo đảm: “Bản đồ này của ta tuyệt đối là hàng thật! Chắc chắn có thể tìm được kiếm của Vân Dã!”
Kỳ Niệm Nhất:...
Đại sư huynh Nhị sư huynh, chuyện lấy kiếm này hình như không giống tưởng tượng của hai người lắm.
Thấy hai người dừng lại, người buôn bản đồ cho rằng lời nói của mình có hiệu quả, vì thế càng giới thiệu nhiệt tình hơn: “Hoá ra hai vị còn chưa biết tin tức kiếm của thần thợ rèn Vân Dã sẽ xuất hiện trong chuyến Tham Phong ở Vô Vọng Hải này sao?”
Kỳ Niệm Nhất: “...Có rất nhiều người biết sao?”
Người buôn bản đồ mở to mắt, gật đầu, chỉ vào một đám kiếm tu cầm đủ loại linh kiếm đứng trên bờ với vẻ vô cùng tự hào: “Đương nhiên rồi, bọn họ đều mua bản đồ của ta, chắc chắn không giả!”
Nói xong, nàng ta móc ra một tá bút ký: “Đây chính là bản đồ ta khó khăn lắm mới lấy được từ Linh Tiêu Điện, hàng thật giá thật, hai vị nhìn xem?”
Ánh mắt Kỳ Niệm Nhất chậm rãi dịch lên đỉnh đầu người buôn bản đồ này, bên trên có một hàng chữ nhỏ màu vàng sáng lên.
[Tán tu/Nhị đương gia sau màn của Nguyệt Hạ Thính Phong Lâu - Tiêu Dao Du - Trúc Cơ (đỉnh)]
Nguyệt Hạ Thính Phong Lâu, nơi tập trung số lượng người buôn bán tin tức lớn nhất trên toàn đại lục.
Nhị đương gia sau màn lại chỉ là một tán tu tu vi Trúc Cơ đỉnh phong?
Tiêu Dao Du hoàn toàn không biết thân phận của mình đã hoàn toàn bại lộ, vẫn đang cố hết sức đẩy mạnh tiêu thụ bản đồ của nàng ta.