Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 222 - Chương 222. Chương 222

Chương 222. Chương 222 Chương 222. Chương 222

Tiêu Dao Du nhìn trái nhìn phải, lúc này nàng ta mới phản ứng lại: “Tại sao khi tiến vào trận quyết đấu, tám người chỉ có ta là không nhận được trâm hoa vân phù nào?

Kỳ Niệm Nhất không nhịn được nói: “Sao ngươi không nghĩ tại cách đấu pháp của ngươi khiến nhiêu người tức giận.”

Tiêu Dao Du đã tự tay viết ra bảng danh sách hai mươi người đứng đầu bảng, vốn dĩ là không có nàng ta, nàng ta không nghĩ mình đánh bậy đánh bạ mà cũng vào được trận quyết chiến.

Lại nói tiếp, Tiêu Dao Du là một người khá nổi danh trong những người tới tham dự, nhưng sự nổi danh của nàng ta cũng không phải là kiểu tốt lành gì.

Bởi vì cách đấu pháp của Tiêu Dao Du thật sự khiến người ta tức giận.

Kỳ Niệm Nhất: “Lần luận đạo trước, đối thủ của ngươi hơn ngươi một cảnh giới nhỏ, lại là kiếm tu. Vốn dĩ người ta nắm chắc phần thắng mười phần, ai ngờ ngươi lại thả ra bảy con linh sủng Kim Đan trung kỳ rượt người ta chạy khắp sân, tóc tai cũng bị con linh sủng đó cắn đứt đoạn, trận nào ngươi cũng đánh như vậy, người ta không hận mới lạ đó.”

Tiêu Dao Du nhún vai: “Ta cũng đâu muốn vậy đâu, nhưng ta tu ngự linh thú, không đấu linh sủng thì đấu bằng cái gì.”

Đối với linh tu, cấp thấp là ngự linh thực, trung cấp là ngự linh thú, cao cấp nhất linh tu là ngự nhân.

“Tiên Minh chắc là đã nhìn ra xuất thân của ngươi, ngươi nên cẩn thận một chút.”

Kỳ Niệm Nhất đoán được vì sao Tiêu Dao Du dùng phương thức như vậy để nổi danh, vì nàng ta muốn bảo vệ bản thân tốt hơn nên mới khiến cho nhiều người chú ý.

Năm đó linh tu tự xưng là bất khả chiến bại trong tiên đạo bát môn tái xuất trên thiên hạ, mà việc linh tu biến mất lại có liên quan mật thiết với bí mật Bạch Trạch. Chỉ sợ Tiêu Dao Du còn chưa kịp buông bỏ quá khứ của Bạch Trạch thì đã bị các môn phái liên quan đến chuyện cũ Bạch Trạch theo dõi rồi

Trong lúc nói chuyện, thịt linh thú Diệu Âm gọi đã bưng lên, phương pháp nướng của quán này quả thật không tồi. Chỉ là mọi người nhìn Diệu Âm có khuôn mặt như tiên nữ cầm một cái đùi dê gặm vui vẻ, thì cảm thấy bị vỡ mộng.

Tiêu Dao Du đỡ ngực: “May mà chúng ta ở trong nhã gian, nếu để cho người bên ngoài nhìn thấy thì không phải chỉ có mình ta tan nát cõi lòng đâu.”

Trong lúc nói chuyện, bên ngoài nhã gian truyền đến tiếng nói chuyện rất lớn.

“Chúc mừng Tang đạo hữu lại vào thêm một vòng, bây giờ xem như đã vào được giai đoạn quyết chiến rồi. Thật là làm người ta không thể ngờ được, chỉ xa cách vài năm mà Tang đạo hữu đã tiến bộ vượt bậc như thế.”

Dưới lầu truyền đến giọng nói có chút âm hàn đặc biệt của Tang Tự Ninh.

“Đáng tiếc là đối thủ cuối cùng của ta đã bỏ cuộc, nếu không thì thật muốn nhìn dáng vẻ nàng khóc trên đài, khuôn mặt đẹp như vậy, khóc lên càng đẹp hơn, chư vị nói có xem có đúng không nào.”

Vẻ mặt Kỳ Niệm Nhất lạnh xuống, nàng vừa đứng lên đã bị Diệu Âm ngăn cản.

Trong ánh mắt khó hiểu của Mộ Vãn, Tiêu Dao Du trầm giọng giải thích: “Đối thủ cuối cùng của Tang Tự Ninh là Diệu Âm.”

Tin tức Diệu Âm tiên tử bỏ cuộc ở vòng cuối đã gây chấn động, Tiên Minh đích thân phái người tới cửa hỏi thăm nguyên nhân, nàng ta cũng chỉ ngậm miệng không nói.

Mộ Vãn nhíu mày quan tâm hỏi: “Chẳng lẽ là hắn lén động tay động chân?”

Tiêu Dao Du lắc đầu: “Mặc dù Nguyệt Độc Tông ở Tiên Minh có chút nhân mạch, nhưng chỉ có chút xíu này thì không đủ khả năng cạy cửa Cửu Chuyển Âm Khuyết đâu.”

Diệu Âm cười rồi nắm tay Mộ Vãn, viết vào lòng bàn tay nàng ta -- trong nhà có việc, không liên quan gì khác.

Không ngờ tới, tiếng nói dưới lầu lại vang lên.

“Lời này của ngươi có chút khoát lác, ai ở đây mà không biết mấy vòng luận đạo trước, Diệu Âm tiên tử chỉ trong mười chiêu là kết thúc trận đấu pháp. Nàng hai mươi hai tuổi đã tiến giai Nguyên Anh, ngươi và nàng còn kém một cái cảnh giới, không biết xấu hổ sao mà nói lời này!”

Bình Luận (0)
Comment