Hắn rõ ràng sinh ra có một gương mặt tuấn tú, nhưng đó lại là khuôn mặt khổ tướng, đôi mày dài điểm mực, đôi mắt tròn và rũ xuống ở đuôi mắt. Nếu lúc đôi mắt này có tinh thần và ngước lên nhìn người thì đó là một đôi mắt chó con đáng yêu. Nhưng tiếc thay, đôi mắt này ở trên người hắn mà thời gian hắn có tinh thần chỉ đếm trên đầu ngón tay, vì thế đôi mắt này đa số thời gian chỉ có thể vì mệt mỏi mà tăng thêm ánh sáng.
Người nói chuyện chính là Lục Thanh Hà.
Kỳ Niệm Nhất nói từng chữ một: “Nếu ngươi muốn chạm vào kiếm của ta, chỉ có một cơ hội đó là giao thủ với ta trên vân đài.”
“Đến lúc đó, ngươi tự nhiên sẽ được được kiếm của ta.” Kỳ Niệm khẽ cười: “Vào lúc nó xuyên qua người ngươi.”
Lúc nàng nói chuyện, Phi Bạch ở một bên nhíu mày ghét bỏ, hắn lại gần tai Kỳ Niệm nhẹ giọng nói: “Nghe ghê tởm quá đi.”
“Ta nói này, sao các ngươi đều có tinh thần vậy, đứng đầu hay không đứng đầu thì quan trọng lắm sao.” Lục Thanh Hà lại ngáp một cái, Kỳ Niệm Nhất chắc chắn mình vừa nghe được một câu trong lòng hắn [Buồn ngủ quá, mau đấu xong để ta về nhà ngủ], lại thấy hắn đếm ngón tay: “Ba cái giải thưởng cũng không tồi, tranh vị trí đứng đầu làm gì, lấy ba hạng đầu không được sao.”
Lục Thanh Hà dùng giọng điệu của người từng trải nói với Tang Tự Ninh: “Tiểu lão đệ, ta nói cho ngươi hay đầu óc bọn họ đều có vấn đề, ngươi quen là được rồi.”
Hắn nhướng mày nhìn một vòng xung quanh: “Ngươi nhìn xem, trong tám người chúng ta thì đã có bốn kiếm tu rồi, ngươi còn chưa hiểu ra vấn đề sao, kiếm tu là một đám vừa nghe thấy đánh nhau thì kích động đến nhảy dựng.”
Vẻ mặt Tang Tự Ninh không tin: “Ngươi không muốn đứng đầu?”
“Người đứng đầu các khóa Nam Hoa luận đạo trước kia đều là uy danh lan xa, trở thành một thế hệ nhân tài kiệt xuất, lúc đó vô số tài nguyên đều hướng về hắn, đây đâu phải là điều mà ba cái phần thưởng cho được.” Tang Tự Ninh lại nhấn mạnh một lần: “Ngươi thật sự không muốn đứng đầu?”
Huống chi Lục Thanh Hà là người có cảnh giới cao nhất trong bọn họ, hắn không có tâm tư tranh giành vị trí đầu bảng? Ai tin!
Lục Thanh Hà xoa xoa huyệt thái dương, thấp giọng nói: “Chỉ sợ đụng phải loại người tuổi trẻ nhiệt huyết như các ngươi.”
Tiêu Dao Du tò mò nói: “Lục đạo hữu mới ba mươi lăm tuổi, là tuổi trẻ vừa vặn trong các tu sĩ Nguyên Anh.”
Lục Thanh Hà rũ mi mắt, hỏi: “Các vị đang ngồi ở đây, trừ ta ra thì còn ai trên ba mươi không?”
Hắn nhìn về phía Lê Nhạn Hồi trả lời: “Lớn nhất cũng chỉ mới hai mươi sáu, đúng không.”
Lê Nhạn Hồi im lặng gật đầu.
Lục Thanh Hà liên tục chậc lưỡi: “Ta sợ nhất là tiếp xúc với thiếu niên thiên tài như các ngươi, làm như ta già lắm vậy.”
Hắn nói như vậy làm mọi người thật sự không biết nên đáp lời như thế nào, dù sao bản thân Lục Thanh Hà này mấy chục năm qua cũng nổi danh là thiếu niên thiên tài ở Trung Châu.
Bởi vì Lục Thanh Hà có vẻ như tự giễu nhưng thật ra là khoe khoang, nên bầu không khí giương cung bạt kiếm vừa rồi không dấu vết đã bình ổn lại. Im lặng ăn một hồi, có Tiêu Dao Du dẫn đầu vậy nên mọi người bắt đầu nói đến đủ loại tin đồn của Nam Hoa luận đạo.
Vẻ mặt Ngọc Trùng Cẩm vui mừng: “Hàn Thiền Bút Minh Lạc đó cũng quá quỷ dị, ta còn sợ rút được hắn thì không đánh nổi. Phải cảm tạ Lục đạo hữu đã giúp ta giải quyết lo lắng.”
Nhắc tới Minh Lạc, mặt Lục Thanh Hà lại khổ não xuống: “Tiểu tử kia thật khó đối phó, mắt ta như muốn tối sầm đi khi rút được hắn. Nhưng mà không còn cách nào khác, ta còn chưa đánh tới ba hạng đầu, khen thưởng còn chưa lấy được, cũng không thể để uổng phí chuyến này nên đành cắn răng đánh tiếp.”
Chỉ chốc lát sau, bọn họ lại bắt đầu thảo luận, mọi người ngồi ở đây muốn rút trúng ai nhất, không muốn giao thủ với ai nhất. Cuối cùng cho ra kết luận là bốn kiếm tu có số phiếu cao nhất.