Trên mặt của Tang Tự Ninh treo nụ cười như mèo đùa chuột, liên tiếp ném ra mười cái chưởng tâm lôi.
Trên khán đài liên tục vang lên tiếng khen ngợi trầm trồ, mọi người lại bắt đầu thảo luận: “Trời sinh tiên cốt, tuyệt đối là trời sinh tiên cốt.”
“Nếu không phải trời sinh tiên cốt, thì tuyệt đối không thể làm được trình độ này.”
Vân đài cũng không lớn, mười cái chưởng tâm lôi vừa xuất hiện thì đã dính đầy toàn bộ vân đài, hoàn toàn bao vây Kỳ Niệm Nhất.
Vẻ mặt của Kỳ Niệm Nhất nhàn nhạt không có phản ứng gì, dưới chân dường như có ánh sáng tím chợt lóe, biến mất ở tại chỗ trong nháy mắt.
Tang Tự Ninh sửng sốt nhìn xung quanh, nhưng không nhìn thấy được Kỳ Niệm Nhất ở nơi nào.
Nhận thua?
Trong lòng hắn ta sinh ra một ý tưởng gần như hoang đường, nghĩ lại thì cảm thấy chắc là không thể nào.
Tang Tự Ninh nhăn mày lại, lại thuấn phát xuất chưởng tâm lôi, ở giữa xen lẫn từng trận tia lửa, biến cả tòa vân đài đều thành biển lửa.
Tang Tự Ninh cười to: “Ta đã hỏi thăm, linh căn của ngươi đặc biệt không sợ sấm sét, một khi đã như vậy thì ngươi cũng không thể phòng bị được lửa chứ.”
Ngọn lửa bốc lên, độ ấm trên vân đài nhanh chóng tăng cao, Tang Tự Ninh cho mình làm một vòng bảo hộ huyền thủy, phòng ngừa bị tia lửa bỏng cháy, cảm nhận được mỗi một tia linh lực thay đổi trên vân đài đã hóa thành biển lửa.
Nhưng… vẫn tìm không thấy.
Mỗi khi có linh lực như ẩn nếu hiện xuất hiện, lại sẽ biến mất khi hắn ta hoàn toàn không kịp phản ứng.
Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?
Nàng cuối cùng là ẩn thân ở trong biển lửa bằng cách nào?
Nhiệt độ cực cao đã làm cho Tang Tự Ninh chảy mồ hôi, mồ hôi rơi xuống rất nhanh đã bị tia lửa bốc hơi.
Chỉ có đệ tử Thương Hoàn ở dưới đài hai mặt nhìn nhau, trong mắt đều là khó có thể tin.
Khúc Vi giống như nằm mơ đẩy đẩy Ninh Cẩn: “Đây là Hồng Quang Bộ?”
Ninh Cẩn nói lắp: “Đúng, đúng không.”
Lư Thu Đồng cắn hạt dưa nói: “Tuyệt đối là đúng, tiểu sư tỷ vậy mà lại luyện Hồng Quang Bộ đến cảnh giới Tử Quang rồi.”
Thân pháp độc môn của Thương Hoàn, lấy màu sắc để tính cảnh giới, trong đám đệ tử cùng thế hệ của Thương Hoàn chỉ có Tạ Thiên Hành và Kỳ Niệm Nhất luyện đến Lam Quang, thân thể nhẹ như lông vũ, bồng bềnh như mây.
Khúc Vi suy tư: “Trong tổng quyết Hồng Quang Bộ có nói khi luyện công pháp này đến Tử Quang thì sẽ có thân thể như khói nhẹ, một ngày đi nghìn dặm, mắt thường khó có thể bắt được.”
Lư Thu Đồng không chớp mắt mà nhìn trên đài, nghi ngờ nói: “Hình như trước khi luận đạo Tiên Minh mời mười sáu người bọn họ đi, đã xảy ra chuyện gì mà tiểu sư tỷ tức giận như vậy. Dùng thân pháp Tử Quang quả thực là đang đùa giỡn đối thủ nha.”
Không sai, là nổi giận.
Bọn họ ở Thương Hoàn đối mặt với Kỳ Niệm Nhất rất nhiều lần, rất rõ ràng nàng là loại người thế nào.
Nàng coi trọng chuyện tôn trọng đối thủ nhất, cho dù trạng thái của bản thân thế nào thì lúc đối chiến sẽ lấy ra mười hai phần tôn trọng, còn chơi đùa đối thủ như bây giờ thì tuyệt đối là trong lòng muốn trút giận.
Tia lửa cháy hết, mà trên vân đài vẫn không có bóng dáng của Kỳ Niệm Nhất.
Sắc mặt của Tang Tự Ninh tối sầm lại, lại lần nữa thi triển pháp thuật, lần này màn lửa càng lớn, thậm chí ngay cả bầu trời phía trên vân và tầng mây xung quanh cũng bị cuốn vào, nhưng đợi ngọn lửa thiêu đốt hầu như không còn, ngay cả một góc áo của Kỳ Niệm Nhất mà hắn ta cũng không chạm tới.
Tang Tự Ninh nhăn mày, nói với bình phán viên: “Ta thấy nàng là nhảy xuống vân đài nhận thua rồi.”
Bình phán viên lau mồ hôi đầy đầu bị lửa làm chảy ra: “Trận pháp trong sân chưa mở, người đấu pháp vẫn chưa rời đi.”
Trong lòng của Tang Tự Ninh dâng lên một tia bực bội, còn có cảm giác nguy hiểm mơ hồ nảy lên trong lòng, làm cho hắn ta có chút bất an.