Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 250 - Chương 250. Chương 250

Chương 250. Chương 250 Chương 250. Chương 250

Bởi vì một cái kết quả tưởng thật nhưng lại giả khiến hắn nhiều năm qua cứ canh cánh trong lòng, không có cách nào buông xuống được.

Bạc Tinh Vĩ than nhẹ: “Thật ra nếu nói về quái dị, ngươi cũng giống như thế.”

“Trước đây cho dù là người có huyết mạch chi lực mạnh nhất, cũng không thể mang được một bộ phận trên thân thể Bạch Trạch, chỉ cần bọn họ hơi đến gần thôi đã thất thiếu đổ máu không ngừng, còn bị thân thể Bạch Trạch hút đi huyết mạch chi lực trên người. Thế nhưng ngươi lại có thể chịu được hai mắt của nó, đúng là không thể tin nổi.”

Kỳ Niệm Nhất tự động lược qua những lời này của hắn.

Nàng cũng tự hỏi bản thân về cái gọi là huyết mạch Bạch Trạch, nhưng nàng sẽ không nói cho Bạc Tinh Vĩ biết.

“Câu hỏi cuối cùng.”

Kỳ Niệm Nhất lấy một nắm quặng linh tâm, rắc lên trên tinh bàn, quặng linh tân chậm rãi chuyển động trên tinh bàn, không trực tiếp tạo thành một đường sinh mệnh như Bạc Tinh Vĩ.

“Những phần thân thể còn lại của Bạch Trạch giờ đang ở đâu?”

Bạc Tinh Vĩ nhấp môi, lấy bản đồ tinh bàn ra, chỉ mấy địa điểm trên đó.

“Ma Vực Mạc Bắc, Lương Châu Phật quốc, Yêu Vực, Nam Cảnh…. Còn có Tiên Minh.”

“Đây là những gì ta biết, bên ngoài liệu có phần nào thất lạc không thì ta không rõ.”

Bạc Tinh Vĩ cười khổ: “Nói không chừng hai mắt của ngươi còn có thể nhìn rõ hơn ta.”

Kỳ Niệm Nhất uống một ngụm trà sữa đã nguội lạnh để trên bàn, sữa lạnh mang theo mùi tanh nhưng thấm vào cổ họng vẫn có vị ấm áp dịu nhẹ.

“Thực sự ngọt.”

Nàng đứng dậy định cất bước rời khỏi đây, lúc này mới phát hiện bản thân vẫn đang nắm tay Phi Bạch không có buông.

Nàng cũng không cảm thấy nàng nắm kiếm linh của mình là có gì sai, nên cứ như thế đi ra khỏi sân.

Mặt trời dần buông, rơi xuống khoảng sân tiêu điều, tỏa ra một mảng chiều tà.

Bạc Tinh Vĩ từng ngụm lại từng ngụm ăn hết sạch bánh trên bàn trà, nhưng lại nếm không ra bất cứ hương vị gì.

Trước khi rời đi, Kỳ Niệm Nhất tựa như lại nghĩ tới chuyện gì đó, quay lưng về phía Bạc Tinh Vĩ, nhẹ giọng hỏi:

“Người tróc xương sư đệ Ẩn Tinh của ngươi là Ngọc Hoa Thanh Hoa có phải không?”

Trên đường trở về, Phi Bạch hỏi: “Sao ngươi lại khẳng định người ra tay tróc xương lại là Ngọc Hoa Thanh?”

Thần sắc Kỳ Niệm Nhất lạnh nhạt: “Với thế lực của Quỷ Cốc, danh vọng với năng lực của Thiên Cơ Tử thì muốn tra ra chuyện của ba trăm năm trước tuy sẽ phiền toái nhưng cũng chẳng đến mức nhiều năm như vậy cũng không tìm được chân tướng, mà cuối cùng còn phải cầu ta giúp đỡ.”

Phi Bạch khẽ thở dài: “Trừ phi có người âm thầm ngăn trở.”

Kỳ Niệm Nhất gật đầu: “Người có năng lực này không nhiều, lại có liên hệ mật thiết với tất cả những chuyện này thì chỉ có Ngọc Hoa Thanh.”

Nàng xoay người nhìn về phía Phi Bạch: “Thiên Cơ Tử với Ẩn Tinh có chuyện cũ, vậy còn ngươi, tại sao khi nghe được tên nàng ta lại thất thố?”

Phi Bạch có hơi kinh ngạc, hóa ra vừa rồi nàng đều chú ý đến.

Khoan bào huyền sắc trên người hắn không gió nhưng vẫn động, khi đầu mày nhíu lại trông mặt mày hắn có vẻ cực kỳ sắc bén, khắc sâu kiếm ý bén nhọn, khiến người không dám nhìn thẳng.

Nhưng Kỳ Niệm Nhất từ nhỏ đã không biết sợ là gì.

Nên là nàng cũng không cản thấy Phi Bạch đáng sợ hay khó tiếp cận gì cả.

Ấn tượng của Phi Bạch trong mắt nàng còn nhiều hơn hai chữ “Tách biệt”.

Hắn rõ ràng mang một thân khí thế cô tuyệt, thân là kiếm giả nên trời sinh đã mang kiếm tâm sắc bén nhất thiên hạ.

Nhưng tính hình nhắn lại ôn nhuận như một vò rượu nguyên chất.

Có lẽ bởi vì đã ngủ say ba trăm năm, hay do những khoảng trống trong ký ức của hắn.

Nên khi bị nàng mang ra khỏi Vô Vọng Hải, hắn tựa như một tờ giấy trắng không một vết hoen.

Hắn là kiếm linh, vốn không nên nhiễm hồng trần.

Nhưng nàng cũng không phải tu luyện tuyệt tình, kiếm của nàng cũng không phải tuyệt tình kiếm.

Bình Luận (0)
Comment