Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 271 - Chương 271. Chương 271

Chương 271. Chương 271 Chương 271. Chương 271

Sáng nghe đạo, chiều có chết cũng không hối tiếc.

Đây là cách sinh tồn của Ngọc Trùng Cẩm.

Vì vậy, một kiếm vừa rồi, hắn thật là ôm tâm lý hẳn phải chết đi tiếp.

Hiện giờ nghe một lời của nàng mới như tỉnh mộng.

Dưới đài, Tạ Thiên Hành bởi vì những lời này ánh mắt khẽ nhúc nhích, thấp giọng lời từ biệt với Khúc Vi rồi rời khỏi đám người.

Lão đầu ở trong lòng hắn thở ngắn than dài nửa ngày: “Ta không nên nói thêm những lời này, lần này thật là hai người các ngươi quyết đứng đầu.”

Tạ Thiên Hành dừng bước, không lâu sau lại dường như không có việc gì trở về.

“Ngươi đã nghĩ ra cách đánh trận chiến này chưa?”

Tạ Thiên Hành đau đầu mà đè đè giữa mày.

Nếu loại vấn đề này có thể nghĩ xong thì thời gian kia cũng sẽ không nhiều ra quá nhiều đau khổ giãy giụa vô cớ.

Trong đầu hắn, giọng của lão đầu còn đang lải nhải không ngừng.

“Không phải chứ, ngươi thật tính toán cứng đối cứng? Ta nói cho ngươi biết nếu ngươi không lấy được thứ đồ trong Bồng Lai Tiên Trì kia, ngươi thật sự sẽ chết! Ngươi chết rồi thì lão đầu ta làm sao bây giờ.”

“Ngươi đừng giả bộ không nghe được nha ——”

Mặt của Tạ Thiên Hành không chút thay đổi mà rời đi, âm thầm tính toán, trong Phần Thiên Vân Đồ có trận nào có thể bịt miệng linh thể lại hay không.

Trên vân đài, Kỳ Niệm Nhất thu kiếm lại, giống như lúc tới bình tĩnh mà đi xuống.

“Ai, từ từ ——”

Ngọc Trùng Cẩm gọi nàng lại, thấy Kỳ Niệm Nhất quay lại nhìn về phía hắn, môi hắn ngập ngừng cũng không biết muốn nói cái gì, chỉ dựa vào bản năng trong nháy mắt mà gọi nàng lại mà thôi.

Mắt nàng quấn lụa đen không thể nhìn thấy ánh mắt, luôn làm cho người ta có chút khó có thể xác định vẻ mặt chân chính.

Ngọc Trùng Cẩm móc một thứ từ trong túi giới tử ra, cổ tay vừa lật ném cho Kỳ Niệm Nhất.

Kỳ Niệm Nhất vô thức mà đi tiếp được, đồ vật này vào tay lạnh lẽo, là vật kim loại thon dài, hình dạng mà nàng rất quen thuộc.

—— là một vỏ kiếm.

Trên vỏ ngoài màu xanh đen có khắc hoa văn gợn sóng nhạt, kiếm của hắn to rộng hơn rất nhiều, bởi vậy vỏ của thanh kiếm này rộng bằng một bàn tay của Kỳ Niệm Nhất.

Kỳ Niệm Nhất cười một tiếng, trịnh trọng mà thu vỏ kiếm lại.

Lúc này Ngọc Trùng Cẩm mới cảm giác tâm nguyện dang dở trong lòng mình cuối cùng cũng bị thỏa mãn.

Hắn sải bước nhanh, rõ ràng một thân bị thương cực kỳ chật vật, nhưng lại khí phách hăng hái mà đi từ vân đài xuống dưới, nhất thời hưng phấn mà bỏ Kỳ Niệm Nhất ở phía sau.

Một vật cứng mang theo gió lạnh từ sau ót của hắn đánh úp lại, Ngọc Trùng Cẩm theo bản năng mà bắt lấy lại phát hiện, đây cũng là một vỏ kiếm.

Phía dưới cùng của vỏ kiếm có khắc một chữ Niệm, bên cạnh chữ Niệm còn có một chữ Bạch, hai chữ song song, vết khắc rất sâu, nhìn như là mới làm.

Đây là một vỏ kiếm màu trắng hiếm thấy.

Lúc ban đầu khi Phi Bạch bị mang ra từ Vô Vọng Hải chỉ có một thanh kiếm, cũng không có vỏ kiếm trong người.

Nhưng đeo kiếm lâu ngày mà không có vỏ luôn là có vẻ bất tiện, vì thế Phi Bạch dạy nàng nên làm sao chế tác vỏ kiếm, nàng học rất nhanh không bao nhiêu công sức mà đã học được chế tác vỏ kiếm, chuẩn bị cho Phi Bạch không ít vỏ kiếm, hoa văn đồ án trên mỗi vỏ kiếm đều không giống nhau.

Dùng lời của Kỳ Niệm Nhất tới nói thì kiếm linh các ngươi chỉ có linh thể, không có cách nào thay quần áo, vậy Phi Bạch cũng quá tủi thân, làm thêm mấy vỏ kiếm có hình thức khác nhau cũng coi như là mua bộ đồ mới cho hắn.

Tức giận đến Phi Bạch lập tức thay một thân quần áo mới, làm cho Kỳ Niệm Nhất một rất là mở rộng tầm mắt.

Ngọc Trùng Cẩm nâng vỏ kiếm này, coi như bảo bối mà thu lại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, không còn tiếc nuối nữa.

Sau khi xuống vân đài, hai người một người hướng đông một người hướng tây, cứ từ biệt như vậy.

Bình Luận (0)
Comment