Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 273 - Chương 273. Chương 273

Chương 273. Chương 273 Chương 273. Chương 273

Thất Sơ Đạo Nhân cúi chào Vân Nhất Phong, lúc này mới nói: “Cũng không phải là không tin y thuật của Vân cốc chủ, nhưng hy vọng Vân cốc chủ niệm tình tiểu đạo nhớ mong đệ tử, tha thứ cho ta.” Hắn nhìn về phía Hạ môn chủ: “Ta mời y tiên.”

Hạ môn chủ giật mình.

Y tiên.

Trên đời này có thể làm như vậy cũng chỉ có một người kia mà thôi.

Nghe nói hắn ở Thương Hoàn lâu ngày hiếm khi ra ngoài, cũng gần như không tiếp nhận chẩn đoán bên ngoài, hắn cũng không thiếu vật ngoài thân, trị bệnh cứu người đều phải xem tâm trạng.

Gặp phải lúc tâm trạng tốt, thì gặp được phàm nhân tầm thường ven đường đau đầu nhức óc cũng sẽ kệ một phương thuốc.

Nếu gặp phải lúc hắn không quá vui vẻ thì dù có người ngàn dặm xa xôi tìm thầy tới cửa trị bệnh thì hắn cũng sẽ không đồng ý.

Mấu chốt nhất chính là bên ngoài sớm có tin đồn nói vị kia xưa nay bất hòa với Thương Thuật Cốc.

Hạ môn chủ liếc nhìn Vân Nhất Phong, lúc đối phương nghe thấy hai chữ “Y tiên” này thì cau mày, hình như có một chút không vui, nhưng rất nhanh đã giấu đi.

Hạ môn chủ không rảnh lo nhiều như vậy, giật mình nói: “Vậy còn không mau mời vào tới.”

Vừa dứt lời, Ôn Hoài Du áo bào rộng tay áo bó đạp hơi nước đi vào trong viện.

Vân Nhất Phong đứng dậy, hờ hững ngoái đầu nhìn lại.

Ôn Hoài Du ngay cả ánh mắt cũng chưa cho hắn, thu quạt xếp trong tay lại, dùng thần thức kiểm tra toàn thân của Lục Thanh Hà một lần.

Thất Sơ chân nhân ở một bên thật cẩn thận hỏi: “Xin hỏi y tiên, tình huống của tiểu đồ đệ này còn có thể cứu?”

Ôn Hoài Du thu tay lại còn chưa mở miệng, chợt nghe được Vân Nhất Phong dùng giọng điệu khó đoán mà nói: “Lão phu cũng muốn nghe xem Ôn y tiên có giải thích gì đối với bệnh trạng linh mạch bị cắt đứt này?”

Lông mày trắng của Vân Nhất Phong khẽ nhúc nhích: “Nếu Ôn y tiên có thể cứu người linh mạch bị cắt đứt này lại, lão phu cam tâm cúi đầu, tự mình đến Thương Hoàn bái Ôn y tiên làm thầy.”

Ôn Hoài Du rốt cuộc hạ mình mà cho Vân Nhất Phong một ánh mắt.

“Quy định tuyển nhận đệ tử mới của Thương Hoàn chúng tôi, đầu tiên tuổi không thể cao hơn ba mươi, ngài đây…”

Ánh mắt của hắn thong thả ung dung mà quét lên người của Vân Nhất Phong, dù nói chưa hết nhưng ánh mắt kia đã để lộ tất cả ý giấu giếm ra.

Chê hắn tuổi tác quá lớn.

Vân Nhất Phong hít sâu một hơi, bình phục xuống, y tu của Thương Thuật Cốc sau lưng hắn lại ngồi không yên, sôi nổi tức giận đứng dậy, muốn tìm Ôn Hoài Du đòi một lời giải thích, bị một ánh mắt của Vân Nhất Phong làm cho dừng lại.

Ôn Hoài Du không để ý tới bọn họ nữa mà quay đầu nói với Thất Sơ chân nhân: “Có chút phiền phức.”

Thất Sơ chân nhân rõ ràng mất mát: “Ngay cả ngài cũng không có cách nào hay sao?”

Bên kia, Vân Nhất Phong nhẹ nhàng cười.

Ngón tay thon dài của Ôn Hoài Du gõ nhẹ lên mép giường, cẩn thận quan sát trạng thái Lục Thanh Hà: “Ta nói là nếu trị thì sẽ có chút phiền phức.”

Những lời này kéo Thất Sơ chân nhân từ Thâm Uyên về nhân gian.

Hắn run rẩy thanh âm: “Thật vậy chăng, thật sự có thể trị khỏi?”

Ôn Hoài Du lại lắc lắc đầu: “Không nhất định có thể khỏi hết, không xác định có di chứng hay không, quá trình trị liệu phải mổ bụng của hắn sau đó lấy linh lực làm dẫn dùng từng đường kim mũi chỉ may vá linh mạch vì bị thương mà khô kiệt của hắn trở lại.”

Lời này nghe cảm thấy thật là đơn giản, nhưng thao tác thực tế khó như lên trời.

Hơn nữa, từ trước đến nay cách như thế bị một đám y tu khác coi làm khác người.

Vân Nhất Phong vỗ bàn nổi giận: “Không nghĩ tới người mang danh là y tiên như Ôn đạo hữu lại dùng loại cách làm khác người này, thật là khiến cho người ta khinh thường.”

Ôn Hoài Du: “Làm nghề y chớ có hỏi cách trị, có thể trị khỏi đều là phương pháp tốt.”

Bình Luận (0)
Comment