Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 279 - Chương 279. Chương 279

Chương 279. Chương 279 Chương 279. Chương 279

“Những điều ngươi nói lòng ta hiểu rõ.” Tạ Thiên Hành nhàn nhạt nói, “Giang lão, ta đã chuẩn bị cho ngươi một cơ thể mới, đặt ngay trong Thương Hoàn, nếu ta thật sự bị người của Văn gia phát hiện, dựa vào linh lực còn lại của ngươi có lẽ có thể chống đỡ tới khi về Thương Hoàn, đến lúc đó, ngươi đi trước đi.”

Giang lão bị hắn chọc tức đến nỗi muốn nhảy dựng lên, nhưng do ngay cả một linh thể thực lão cũng không có, vì vậy chỉ có thể chửi ầm lên: “Ta xin ngươi đừng nói những lời xúi quẩy như vậy nữa được không, chỉ cần vào lúc mấu chốt ngươi không mắc cái chứng mềm lòng, hiện tại đối với ngươi mà nói cũng không phải chỉ có một con đường chết.”

“Nhưng cố tình đối thủ trong trận chung kết của ngươi lại là nàng.” Giang lão liên tục thở dài, “Sao lại là nàng chứ.”

Đêm nay các ngôi sao tỏa sáng rực rỡ, trăng nấp trong mây.

Những khúc ca tươi vui trên núi Nam Tiêu vẫn còn đang tiếp tục, khói lửa nhân gian dưới chân núi Phổ Thủy chảy xuôi đến ngàn gia vạn hộ.

Đêm này, Kỳ Niệm Nhất đứng trên bè tre đang trôi theo dòng nước uống rượu, suy nghĩ bản thân cuối cùng phải đi về đâu.

Đêm này, Tạ Thiên Hành ở trong sân không ngừng đột phá giới hạn của bản thân, sắp sửa phá cảnh Nguyên Anh.

Đêm này, Lục Thanh Hà - người đã hôn mê bất tỉnh mấy ngày, bị Thương Thuật Cốc phán là không còn thuốc nào cứu được rốt cuộc mở mắt.

Cùng trong đêm này, ở biên giới phía Nam - nơi gần như chưa bao giờ có bất kỳ giao thoa nào với thế giới bên ngoài lại có một nhóm người xuất hiện ở rìa cột mốc ranh giới giữa biên giới phía Nam và Tây Châu.

Người Tây Châu ở một bên đều tỏ ra kinh hãi.

Nhóm người này đều đi trên không trung, linh lực mạnh mẽ tỏa ra từ cơ thể bọn họ khiến người khác phải dè chừng, chủ động tránh xa hàng ngàn dặm.

Bọn họ mênh mông cuồn cuộn từ biên giới phía Nam mà đến, mục đích của bọn họ rất rõ ràng.

Phương hướng đám người ngự không mà đi, đúng là sông Yển Dương ở Tây Châu.

...

Từ biệt Thiên Cơ Tử, khi Kỳ Niệm Nhất quay lại chỗ ở của mình thì phát hiện Ôn Hoài Du vẫn chưa về, có một người khác đang đứng trong sân chờ nàng.

Nàng nhịn không được nở nụ cười: “Hôm nay có chuyện gì vậy, một đám người thay phiên tìm ta tâm sự.”

Bóng dáng màu đen của Mộ Vãn gần như hòa vào màn đêm.

Nàng ta nghe vậy quay đầu lại, lắc bầu rượu trong tay: “Không phải tới tìm ngươi tâm sự, mà là tới rủ ngươi uống rượu.”

Nói xong, nàng ta khẽ ngửi: “Nhưng có vẻ như ngươi đã uống rồi.”

Kỳ Niệm Nhất cười: “Không sao cả, ta không ngại uống thêm một chầu.”

Nàng vui mừng nói: “Dù sao hôm nay Đại sư huynh không ở nhà.”

Mộ Vãn nhịn không được cười: “Trên đời này, hiếm thấy có người có thể áp chế ngươi.”

Hôm nay gặp lại nàng ta, Kỳ Niệm Nhất phát hiện vết sẹo gớm ghiếc trên mặt nàng ta chỉ còn lại một vệt hồng nhạt.

Kỳ Niệm Nhất lắc đầu: “Có rất nhiều người có thể áp chế được ta, ta cũng không tu luyện vô tình đạo, sư huynh và người thân, bạn bè của ta đều có thể áp chế được ta, người nào cũng như vậy.”

“Cho nên, Mộ đại phu đêm khuya còn tới đây chỉ vì uống rượu thôi sao?” Kỳ Niệm Nhất quay đầu nhìn nàng ta, nói toạc móng heo, “Muốn nói gì?”

“Ngươi… có thể thắng không?” Mộ Vãn cúi đầu, âm thanh cũng rất nhẹ nhàng, “Trận chiến giành vị trí đầu bảng vào ngày kia.”

Kỳ Niệm Nhất cầm bầu rượu nhấp một ngụm, chầu thứ hai của đêm nay, nhưng nàng không có cảm giác say gì cả, đầu óc vô cùng minh mẫn.

“Không biết.”

Mộ Vãn quay đầu nhìn nàng: “Không biết?”

Trong mắt nàng ta hiện lên sự khó hiểu: “Đây không giống lời mà ngươi sẽ nói ra.”

Trong ấn tượng của nàng ta, Kỳ Niệm Nhất là kiểu người luôn tự tin trong mọi việc mình làm, dường như dù gặp phải khó khăn gì, nàng vẫn luôn có quyết tâm tiến về phía trước, sự tự tin này luôn có thể lây sang những người xung quanh.

Bình Luận (0)
Comment