Nàng nhíu mày đầy lo lắng: “Ta thật sự không muốn thấy tiểu sư huynh và tiểu sư tỷ hướng đao kiếm vào nhau.”
Ninh Cẩn an ủi nói: “Khúc sư muội chớ suy nghĩ nhiều, tiểu sư huynh tiểu sư tỷ từ nhỏ đã luyện tập cùng nhau, số lần giao thủ không đến mấy ngàn cũng phải vài trăm, hôm nay tuy là trận giành vị trí đầu bảng của Nam Hoa luận đạo, nhưng đối với hai người bọn họ mà nói, có lẽ không khác gì những trận đấu luyện thông thường cả.”
Lư Thu Đồng từ từ thở dài một tiếng: “Chi bằng nói nam nhân các ngươi không hiểu gì cả, không khí gần đây giữa hai người bọn họ kỳ lạ như vậy, ngươi không nhìn ra sao?”
Ninh Cẩn ngạc nhiên: “Trừ việc ít gặp nhau hơn một chút, chẳng phải vẫn như thường sao? Nếu như bọn họ ít gặp nhau thì cũng có thể hiểu được, dù sao thì tiểu sư huynh và tiểu sư tỷ đều có những cuộc luận đạo riêng cần chuẩn bị, không giống trước đây khi ở Thương Hoàn, bọn họ có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn, có thể gặp nhau thường xuyên hơn.”
Lư Thu Đồng nghe thế thì lắc đầu.
Trong mắt nàng ta cũng ánh lên vẻ lo lắng.
Không chỉ liên quan tới tiểu sư tỷ, từ sau khi Nam Hoa luận đạo bắt đầu, tiểu sư huynh có gì đó rất lạ.
Ngày xưa tiểu sư huynh sẽ không để ý những khen thưởng tầm thường hoặc một trận luận đạo thắng thua.
Mặc dù tiểu sư huynh rất có uy tín trong lòng đệ tử Thương Hoàn, nhưng đó là bởi vì hắn là đệ tử đầu tiên của Thương Hoàn, gánh vác trách nhiệm phụ giáo chúng đệ tử, xét về mặt chiến tích, thần thoại chân chính giữ kỷ lục bất bại ở Thương Hoàn là tiểu sư tỷ mới đúng.
“Ta luôn cảm thấy khoảng thời gian gần đây, tiểu sư huynh như bị cái gì đuổi theo vậy, trong lòng cất giấu chuyện gì đó, đè ép đến mức khó thở.”
Khúc Vi cũng đồng ý với cách nói nàng của nàng ta.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cuộc chiến giành vị trí đầu bảng cuối cùng cũng sắp bắt đầu.
Trước khi lên vân đài, Kỳ Niệm Nhất đứng bên vách núi hóng gió một lát.
Bóng dáng Phi Bạch xuất hiện, hắn cau mày nhìn về phương Nam xa xôi, nơi mây đen u ám bao phủ cả thành, một cảm giác nặng nề ập vào trước mặt.
“Ta cảm giác hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó.” Phi Bạch trầm giọng nói.
“Quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.” Kỳ Niệm Nhất móc lấy ngón tay hắn, an ủi, “Yên tâm đi, nên làm cái gì thì làm cái đó.”
Phi Bạch hơi khom người xuống, hai gương mặt sát lại gần nhau, hắn có thể cảm giác được hơi thở của Kỳ Niệm Nhất nhẹ nhàng đánh vào linh thể không có thật thể của hắn.
Kỳ Niệm Nhất tay phải cầm kiếm, tay trái móc vào ngón tay hắn.
Phi Bạch lúc này mới ý thức được, hóa ra nàng đem cả hai tay giao cho hắn.
Nàng đứng bên vách núi, giơ thanh kiếm trong tay lên.
Khi đánh với Ngọc Trọng Cẩm, lớp ngụy trang ngoài cùng của thanh kiếm đã hoàn toàn biến mất, để lộ ra hình dáng ban đầu.
Bộ dáng bản thể thật sự của Phi Bạch khiến nàng hơi kinh ngạc.
Nàng duỗi tay cẩn thận vuốt ve một hồi, có cảm giác nó không giống một thanh kiếm, xét về mặt chất liệu thì thực ra giống một bộ xương hơn.
Có vẻ như thân kiếm màu bạc sáng ngời vốn dĩ chỉ là một lớp ngụy trang gắn bên ngoài.
Trúc, mộc, ngọc, kim cương, Thâm Uyên huyền thiết.
Hiện giờ lại là một khúc xương trắng.
Quả nhiên, Vân Dã chọn nguyên liệu để đúc kiếm vĩnh viễn sẽ không khiến ngươi thất vọng.
“Phi Bạch, nguyên liệu bản thể của ngươi là gì, ngươi có thể nhìn ra không?”
Sắc mặt Phi Bạch có chút trầm trọng, do dự lắc đầu: “Ta… không nhìn ra được.”
Đây là lần đầu tiên hắn không thể nhìn thấu chất liệu làm nên một thanh kiếm.
Mà thứ hắn nhìn không thấu lại là bản thể của hắn.
Phi Bạch âm thầm cho tên Vân Dã một gạch.
Hắn nhỏ giọng nói: “Không biết là kẻ nào rèn ra những thanh kiếm này.”
Nếu tên Vân Dã gì đó còn sống, hắn chắc chắn phải tìm đối phương tính toán nợ nần.