Hắn còn chưa kịp phản ứng, Kỳ Niệm Nhất đã nói:
“Thay phiên chấp trước, này đến phiên ngươi."
Tạ Thiên Hành trầm mặc một lát, hỏi: “Tiểu sư tỷ biết bản thân là cái gì sao?”
Kỳ Niệm Nhất khẽ mỉm cười.
“Ta đã tự hỏi mình câu này vô số lần trong quá khứ.”
“Ta có thể khẳng định nói cho ngươi biết, ta biết.”
“Cho dù trong cơ thể ta có huyết mạch của Bạch Trạch, hay ta có thể là một bộ phận trong cơ thể của nó, nhưng nếu ta sinh ra đã là người, đã là một con người thì ta có thể quyết định xem ta muốn trở thành dạng người gì.”
“Vậy còn ngươi?” Kỳ Niệm Nhất hỏi ngược lại:
“Ngươi có thể chấp nhận sự tồn tại của chính mình không?”
Tạ Thiên Hành nói ngay lập tức: “Đôi khi ta ghét dòng máu chảy trong cơ thể mình. Nếu không phải những người đó đã tranh đấu vì huyết mạch này thì gia đình của ta cũng không tới nông nỗi hôm nay.”
“Câu hỏi cuối cùng.”
Kỳ Niệm Nhất thẳng thắn hỏi:
“Ta sẽ không hỏi ngươi theo đuổi thứ gì, vấn đề này quá lớn, có khả năng cả đời chúng ta cũng không xác định được.”
“Ta muốn hỏi, ngươi có hối hận không? Vì quyết định này là tự ngươi chọn.”
Tạ Thiên Hành rũ mắt xuống, lông mi khẽ run lên, thanh âm tuy hơi run run nhưng lại rất kiên định.
“Ta không hối hận.”
Kỳ Niệm Nhất mỉm cười: “Ta cũng không hối hận.”
Sau ba câu hỏi, Tề Niệm thở ra một hơi chán nản, hai mắt mở to, đạo tâm rõ ràng.
Trong đấu vấn tâm, không luận thắng bại, chỉ luận đạo tâm.
Mỗi người đều có con đường riêng của mình, mạnh nấy đi, chỉ cần không hối hận là được.
Thế nên nàng rút kiếm ra.
Xám nhợt trộn lẫn một chút linh diễm màu tím bùng cháy trên cơ thể nàng, đốt cháy toàn bộ mê cung làm bằng bụi gai.
Năm trận pháp của Tạ Thiên Hành xuất hiện cùng lúc che phủ cả bầu trời.
Ngũ Hành Liên Trận lớn mạnh không ngừng cùng nhau tạo ra sát chiêu, những bụi gai tẩm đầy nọc độc, liệt hỏa cuồng nộ, tường đất giống như pháo đài trước mặt Tạ Thiên Hành với cả huyền thuỷ hóa thành hàng băng ngay khi chạm vào.
Ngoài ra còn có Kim Trận trước sao chưa từng lộ diện.
Trận khởi, hư ảnh kim sắc trong không trung không ngừng nhảy múa, Kỳ Niệm Nhất đột nhiên phát hiện kiếm trong tay mình dường như bị một lực nào đó quấn lấy, không thể múa uyển chuyển như trước đây được.
Kim Trận có thể điều khiển kim loại.
Bản thể của Phi Bạch mặc dù là tiết bạch cốt, nhưng cuối cùng kia cũng do Vân Dã chế tạo ra, không thể nào không trộn lẫn với bất kỳ kim loại khác.
Giọng của Tạ Thiên Hành từ xa truyền đến:
“Ai mà không muốn làm theo ý mình, tùy ý rút kiếm. Tiểu sư muội lỡ như kiếm pháp của muội bị cản trở, muội còn có thể tùy ý rút kiếm sao?”
“Nếu muội phá vỡ một trận trong Ngũ Hành Liên Trận này, bốn trận còn lại sẽ nhanh chóng sửa chữa trở lại. Ta xem muội sẽ chọn phá cái nào trước.”
Ánh mắt Kỳ Niệm trở nên sắc bén.
Kiếm trong tay nàng nặng đến mức tưởng như có hàng nghìn bàn tay đang kéo nó xuống.
Động tác giơ kiếm của nàng cũng chậm chạp theo.
Nhưng nàng vẫn phá tan hàng ngàn vạn chướng ngại vật, giơ cao kiếm của mình qua đỉnh đầu.
Kiếm dẫn sấm sét, một kiếm này của nàng không không dẫn động mây mù cùng sấm sét đánh xuống.
Vạn tia sấm sét đều trực tiếp truyền ra từ thân kiếm, thậm chí cả cánh tay phải của nàng đều được tia sét lóe sáng quấn quanh.
“Làm sao, điều này sao có thể?!”
Có người dưới khán đài kinh ngạc nói:
“Không dẫn động thiên địa chi lực, mà có thể tự mình chém ra sấm sét?”
Kỳ Niệm chậm rãi thở ra, giẫm phải bụi gai đầy ngạnh, y phục trên người bị ngọn lửa đốt cháy đen.
Nàng bước qua ngọn lửa, thậm chí tóc nàng cũng bị cháy xém đến xoăn lại.
Khi sấm gặp lửa, sức mạnh của nó càng dữ dội hơn.
Một kiếm uy nghiêm cắt xuyên gai góc, chém mây phá trời.
Ánh kiếm kỳ dị vẽ ra một vòng cung đáng kinh ngạc trong không trung, chém vào năm trận pháp nằm rải rác ở mọi hướng khác nhau trong không trung.