Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 292 - Chương 292. Chương 292

Chương 292. Chương 292 Chương 292. Chương 292

Những người khác không nhìn thấy được linh lực lưu động trong trận pháp, chỉ có Tạ Thiên Hành mới có thể cảm nhận được, theo mệnh lệnh của hắn, trận pháp rút một phần lực lượng đổ vào mắt hắn, khiến hắn có thể nhìn thấy rõ ràng hết thảy linh lực lưu động này.

Một cái liếc nhìn này khiến Tạ Thiên Hành kinh ngạc vô cùng.

"Sao lại không có sơ hở?"

Kỳ Niệm Nhất thở dài một hơi yếu ớt: "Ngươi nghĩ đường kiếm nhanh của ta là cái gì?"

"Tốc độ nhanh không phải là cách dùng để che giấu sơ hở, mà là để hỗ trợ kiếm pháp vốn không có sơ hở của ta trở nên càng mạnh hơn."

"Cách phá giải đường kiếm nhanh không phải là chậm, đúng là ngươi không hiểu gì về kiếm cả, Tạ Thiên Hành."

"Đúng vậy, chậm không thể phá giải đường kiếm nhanh, đây là tư duy sai lầm của mọi người đối với đường kiếm nhanh từ nhiều năm trước cho tới nay." Trên khán đài, Ngọc Trùng Cẩm nghiêm túc nói: "Muốn phá giải đường kiếm nhanh của nàng, thì nên phá kiếm của nàng kìa, tốc độc nhanh chỉ là trợ lực cho kiếm pháp thôi.

Nếu như là nàng, cho dù sử dụng kiếm pháp và kiếm thức gì, nàng cũng có thể thực hiện được đường kiếm nhanh, kiếm giả giống như nàng, nhất định có thể làm được."

Kỳ Niệm Nhất nhướng mày, trở tay cầm kiếm đâm xuống xung quanh, ở trong mắt mọi người thì động tác của nàng vẫn đang rất chậm, nhưng sau khi nàng dùng kiếm thử xung quanh xong thì lộ ra vẻ bừng tỉnh.

"Hóa ra là thế, khó trách ta cảm giác không chạm được vào ngươi."

Kỳ Niệm Nhất nghiêm túc nói: "Có thể sáng chế ra trận pháp này, đúng là ngươi rất lợi hại."

Nàng cảm thấy động tác của mình không khác gì bình thường, là vì trận pháp của Tạ Thiên Hành thật sự không ảnh hưởng trực tiếp lên người nàng.

Đối tượng mà trận pháp của hắn tác động tới là không gian bên cạnh nàng.

Dùng linh lực dẫn dắt, trực tiếp cắt không gian giữa hai người bọn họ, mắt người không thể thấy được vết rách không gian và vị trí khác biệt, tất nhiên sẽ không phát hiện có gì kỳ lạ.

Sau đó, mới là lực lượng chân chính của trận pháp này.

Hắn dùng trận pháp này để khống chế tốc độ dòng chảy thời gian trong không gian mà nàng đang ở bây giờ.

Thời gian giữa bọn họ có sự chênh lệch.

Vậy nên nàng mới cảm thán.

Có thể chạm đến lĩnh vực quan trọng như thế khi ở cảnh giới Tiểu Trọng Sơn, Tạ Thiên Hành đúng là kỳ tài ngút trời.

Nhưng...

"Đáng tiếc, trận pháp này còn chưa hoàn thiện."

Kỳ Niệm Nhất ngẩng đầu, trường kiếm rời tay, bay lơ lửng bên dưới bàn tay nàng một tấc.

Trong tay không có kiếm, dường như lực khống chế của nàng đối với thanh kiếm này lại càng linh hoạt hơn rồi, cốt kiếm vẽ không đường giữa không trung, mũi kiếm nhắm thẳng về phía Tạ Thiên Hành.

"Ngươi có thể cắt không gian, cũng chứng tỏ không gian trước mặt ta có lỗ hổng, không phải sao?"

Kỳ Niệm Nhất nhếch môi: "Tạ Thiên Hành, đừng tập trung mãi vào sơ hở của ta, nhớ giấu kỹ sơ hở của mình thì tốt hơn đấy."

Lúc nghe thấy nàng chỉ dùng thời gian ngắn như vậy đã khám phá ra được bản chất và phương pháp phá giải trận pháp này, con ngươi của Tạ Thiên Hành rung động mạnh.

Hai tay của hắn bấm tay niệm thần chú, huyết quang trong trận bàn bên cạnh càng tăng thêm.

Kim đồng hồ của người nhà họ Văn cũng từ từ thay đổi trong sự quay cuồng, trở nên càng hướng về Tạ Thiên Hành.

Nhưng vào lúc này, kim quang trong mắt Kỳ Niệm Nhất bùng lên, tản ra ánh sáng từ trong tròng mắt của nàng, chiếu thẳng vào khiến tất cả mọi người ở đây không khỏi che mắt tránh lui không dám nhìn thẳng.

Kim đồng hồ lại giống như đang đùa, giật mấy cái rồi lại chậm rãi chuyển hướng sang Kỳ Niệm Nhất.

Văn Tân Diễm cạn lời: "Quả nhiên là cái la bàn này hỏng rồi."

Thứ mà Thiên Nhãn xem lần này không phải là tin tức.

Mà là linh lực.

Chỉ có nàng và Tạ Thiên Hành có thể nhận thấy được, dòng chảy linh lực bên trong trận bàn này.

Trong Thiên Nhãn, linh lực của Tạ Thiên Hành có một chút ánh sáng tím, rất dễ phân biệt, Kỳ Niệm Nhất nhìn xung quanh một vòng, cũng phát hiện cách không xa phía trước mình có một cái khe không gian do linh lực bỗng dưng cắt ra, vết rách đó rải rác mang tới cảm giác nguy hiểm như muốn hút người ta vào bên trong.

Bình Luận (0)
Comment