Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 306 - Chương 306. Chương 306

Chương 306. Chương 306 Chương 306. Chương 306

Phi Bạch khẽ nhíu mày, nhìn về phía bàn tay đang cầm kiếm của mình.

Nói lại thấy lạ, thanh kiếm này rõ ràng là bản thể của hắn, nhưng mức độ chấp nhận kiếm chủ lại còn cao hơn cả kiếm linh là hắn đây.

Vào khoảnh khắc vừa rồi, hắn mơ hồ cảm nhận được sự bài trừ mơ hồ của bản thể này đối với linh hồn của hắn.

Chính sự bài trừ nhỏ nhoi đó đã khiến hắn vuột mất cơ hội tốt nhất để giết đám tiểu bối Nam Cương này.

Không chỉ vậy, thanh kiếm này và thậm chí cả cơ thể này càng ngày càng trở nên bài xích đối với hắn, linh lực hùng vĩ vốn có của hắn cũng đã không thể duy trì được bao lâu nữa.

Lỡ sảy tay một cái, Văn Trọng Bình liền nhận ra trạng thái này của Kỳ Niệm Nhất không thể trụ được bao lâu.

Ông ta nhìn lên trời cười một tràng dài: “Ông trời giúp ta mà.”

Sau đó lại phản kích bất ngờ.

Trong mắt Phi Bạch hiện lên một tia chán ghét, cho dù bản thể khá bài xích việc bị hắn sử dụng, nhưng hắn dường như đã khá có kinh nghiệm trong việc sử dụng kiếm, cho dù là đã mất trí nhớ, nhưng việc sử dụng kiếm giống như là đã khắc sâu vào xương tủy vậy, không bao giờ có thể quên được.

Chỉ cần cầm trường kiếm trong tay là có thể vung kiếm chém kẻ thù.

Hắn phát huy đặc tính của bản thể đến mức cực điểm, khi Văn Trọng Bình thiêu đốt máu và toàn bộ linh lực của chính mình mà lao tới, Phi Bạch bước thẳng lên mây.

Một nhát kiếm, núi sông đều trở nên sáng sủa.

Một đòn toàn lực của hai cao thủ Tàng Phong cũng đủ để san bằng toàn bộ dãy núi Nam Tiêu.

Tất cả các tu sĩ Hóa Thần có mặt ở đây đều miễn cưỡng đỡ lấy kết giới để bảo vệ sự toàn vẹn của dãy núi Nam Tiêu.

Trong mắt của mọi người, sau nhát kiếm kinh thiên động địa vừa rồi của Kỳ Niệm Nhất, cơ thể của Văn Trọng Bình dường như không hề bị tổn hại gì.

Chỉ có bản thân Kỳ Niệm Nhất mới có thể nhìn ra, vừa rồi một nhát kiếm kia của Phi Bạch đã chém vỡ thần hồn của Văn Trọng Bình.

Vị tu sĩ Tàng Phong cảnh kiêu ngạo không coi ai ra gì này, chỉ vỏn vẹn còn lại sức mạnh to lớn của bản thân, giờ đây linh hồn đã bị một nhát kiếm đó hóa thành hư vô rồi.

Khoảnh khắc thanh kiếm rơi xuống, ý thức của Phi Bạch cũng bị thanh kiếm trong tay và cơ thể của Kỳ Niệm Nhất trục xuất ra ngoài.

Sau khi lấy lại quyền điều khiển cơ thể, Kỳ Niệm Nhất luôn có một chút cảm giác vi diệu, vừa rồi với góc nhìn của một người ngoài cuộc nhìn Phi Bạch sử dụng cơ thể của mình để dùng kiếm, giúp cho nàng nhận được rất nhiều lợi ích.

Lúc này mọi người mới nhận ra trạng thái của Văn Trọng Bình.

Thiên Cơ Tử bước lên xem xét một phen, xác nhận: “Là một cơ thể không có linh hồn.”

Hắn trầm giọng nói: “Cần phải được xử lý thân thể này càng sớm càng tốt. Cơ thể vô hồn của tu sĩ Tàng Phong chính là sự lựa chọn tuyệt vời cho những linh hồn tà ác muốn đoạt xác.”

Thư Thần Quân cau mày nói: “Khi tu vi của tiến vào cảnh giới Tàng Phong, có thể mượn sức mạnh của thiên địa, thủ đoạn bình thường của Tàng Phong rất khó uy hiếp đến tính mạng của hắn.” Nàng ấy quay người lại hỏi: “Vừa rồi thứ Kỳ tiểu hữu sử dụng có phải là pháp bảo hộ thể mà Mặc Quân tặng cho hay không? Thanh kiếm kia còn có thể sử dụng một lần nữa được không?”

Thần thức của Kỳ Niệm Nhất đau đớn như bị kim châm, yếu ớt lắc đầu: “Xin lỗi, chỉ có thể sử dụng một lần thôi.”

Thư Thần Quân lập tức xin lỗi: “Là ta đường đột quá, bảo bối bí mật như vậy, quả thật không thể sử dụng nhiều lần được.”

Vào chính khoảnh khắc này, Kỳ Niệm Nhất cảm nhận được Phi Bạch ngay lập tức yếu đi, cuộc giao tiếp bằng linh hồn giữa nàng và kiếm linh lúc này lại yếu ớt, nhẹ bẫng như bấc nến sắp tàn.

Nhưng may mắn thay, Phi Bạch vẫn còn ở đó.

Ngay vào lúc mọi người đang nghiên cứu xem nên dùng phương pháp nào để tiêu diệt cơ thể vô hồn này thì chiếc vòng tay trên cổ tay Văn Trọng Bình đột nhiên lóe lên một tia sáng đỏ.

Ánh sáng đỏ này bị Kỳ Niệm Nhất tinh mắt bắt được, trong đầu nàng hiện lên một chút ý niệm xấu, nghiêm giọng nói: “Mau rút lui!”

Bình Luận (0)
Comment