Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 343 - Chương 343. Chương 343

Chương 343. Chương 343 Chương 343. Chương 343

Nàng híp mắt để thích ứng với ánh mặt trời quá chói chang kia, tay bấm quyết ngưng tụ ra mặt gương thủy kính, dùng thủy kính để nhìn dáng vẻ hiện tại của mình.

Nàng thay đổi vài chi tiết nhỏ ở nửa dưới khuôn mặt, bắt đầu từ bóng tối rồi vuốt nhẹ vài cái để thay đổi đường nét khác với ban đầu, sau đó tháo Tinh Trần Sa xuống, lộ ra nửa khuôn mặt trên chưa từng có ai thấy qua, cuối cùng nàng thay đổi kiểu tóc.

Kỳ Niệm Nhất nhìn dáng vẻ hiện tại của mình, không thể không thừa nhận ngay cả chính nàng cũng không nhận ra đây là mình.

Vì thế nàng yên tâm nghênh ngang bước ra từ góc tối này.

Kỳ Niệm Nhất thu bản thể Phi Bạch lại. Dù sao trước đó không lâu, nàng mới dùng thanh kiếm này để giết Văn Trọng Bình ở núi Nam Tiêu. Thanh kiếm này rất đặc biệt, nàng chỉ sợ người Văn gia vốn không nhận ra nàng mà lại nhận ra thanh kiếm này, vậy thì mất nhiều hơn được.

Mặc dù đã bị thu lại nhưng linh thể Phi Bạch vẫn có thể tự do bay lượn bên cạnh nàng.

Phi Bạch nhìn một vòng xung quanh: “Nơi này chắc là Xuyên Tây.”

“Trước đây ngươi từng tới Nam Cảnh rồi hả?” Kỳ Niệm Nhất nhớ tới trong bản chép tay của hắn viết mỗi lần cần quặng linh tâm đều bảo tiểu đệ đến Nam Cảnh lấy, chưa từng nghe hắn nói đã từng đến đây rồi.

Phi Bạch: “Đã từng tới một lần, không biết nhiều về nơi này.”

Ánh mặt trời chiếu xuyên qua ánh mắt thâm thúy và đôi mày tuấn lãng của hắn, đôi môi mỏng của hắn khẽ nhúc nhích, ngữ điệu có chút buồn bã:

“Lần đó... Ta đã cướp nguyên liệu quan trọng nhất để đúc thanh kiếm này ở Nam Cảnh.”

Kỳ Niệm Nhất giật mình nói: “Là căn bạch cốt đó hả?”

Phi Bạch nhỏ giọng “Ừ” một tiếng.

“Bộ xương năm đó của Bạch Trạch, ngoại trừ xương thân thể không có hư tổn gì, thì các bộ phận còn lại đều lưu lạc ở khắp mọi nơi. Nguyên liệu của thanh kiếm này là dùng một khúc xương tay nó lưu lại đúc thành.”

Phi Bạch từ khi bước vào nơi này thì có chút lo âu nhìn qua, không biết hắn cảm giác được cái gì, trầm giọng nói:

“Ngươi phải cẩn thận, cho dù đám người chủ mưu năm đó đã phi thăng nhưng những thứ bọn họ đã lưu lại cho con cháu đời sau không thể coi thường. Hiện tại chúng giấu nhiều thi thể Bạch Trạch trong tay nhất, đây chắc không phải là lời nói chơi.”

Kỳ Niệm Nhất ngoắc ngoắc bàn tay với hắn, cười nói: “Đó không phải là đúng ý ta sao.”

Nếu chỉ nhìn từ trên bản đồ, diện tích Nam Cảnh không tính là lớn, chắc chắn là không thể so sánh với Trung Châu và Đông Châu.

Trên đại lục, diện tích lớn nhất chính là Trung Châu nằm ở trung tâm đại lục, kế đến là Đông Châu. Phạm vi Đông Châu kéo dài về phương bắc, bao quát cả một bộ phận sa mạc mênh mông ở phía bắc. Còn lãnh thổ Tây Châu thì hơi nhỏ hơn một chút, khu vực này ôm cả khu rừng rậm rạp chứa đầy hung thú nguy hiểm nên chính vì thế diện tích có thể dùng ở Tây Châu thu nhỏ lại không còn bao nhiêu.

Diện tích Nam Cảnh trên bản đồ lại nhỏ hơn cả Tây Châu, ước chừng không chênh lệch với Ma Vực nhiều lắm.

Bởi vì năm đó Ma Tôn ký kết hiệp nghị hòa đàm, nên mới dẫn theo Ma Tộc lui về Mạc Bắc Ma Vực

Không biết người dân Nam Cảnh ở đây giấu giếm bí mật gì, mà bọn họ không ra cửa lớn đã mấy trăm năm trời, không giao lưu trao đổi với người ngoài, họ cam chịu sự bế tắc và phong tỏa ở nội cảnh.

Mới tới Nam Cảnh nên Kỳ Niệm Nhất không dám lỗ mãng, nàng nhìn xung quanh để tìm một chỗ cao đón gió.

Rồi sau đó dốc lòng tĩnh khí, mở ra Thiên Thính.

Gió mang tất cả âm thanh trong phạm vi mười dặm truyền vào tai nàng.

Những tin tức vụn vặt và hỗn tạp ở Nam Cảnh nhanh chóng hình thành nên một mạng lưới tin tức trong đầu nàng.

Khi nhỏ, nàng còn non nớt và chưa nhớ tới quá khứ của mình thông qua Thiên Mệnh Thư, năng lực Thiên Thính đã quấy nhiễu nàng một thời gian rất lâu.

Bình Luận (0)
Comment