Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 378 - Chương 378. Chương 378

Chương 378. Chương 378 Chương 378. Chương 378

[Môn khách của Thượng Quan gia Nam Cảnh - Hạ Tĩnh, hai mươi bảy tuổi - Kim Đan Cảnh (đỉnh phong) - người mang huyết mạch tam phẩm.]

Lúc trước Kỳ Niệm Nhất đã phát hiện, trong Nam Cảnh, chỉ cần là người mang huyết mạch thì cảnh giới tu vi sẽ cao hơn người bình thường rất nhiều.

Giống như Hạ Tĩnh, hắn chẳng qua chỉ là một môn khách bình thường của Thượng Quan gia, vậy mà có thể đạt đến cảnh giới đỉnh Kim Đan ở tuổi hai mươi bảy. Điều này là vô cùng hiếm thấy, dù ở bất kỳ tông môn nào cũng sẽ được xưng là thiên tài, nhưng ở Nam Cảnh chỉ có thể nói là bình thường không có gì đặc biệt cả.

Kể từ đó, Kỳ Niệm Nhất càng muốn biết cái gọi là huyết mạch giả, bọn họ đấu pháp có gì khác biệt so với những tu sĩ nhân loại.

Hạ Tĩnh đánh giá Kỳ Niệm Nhất từ trên xuống dưới một lần, thấy nàng tuổi còn nhỏ lại càng khinh thường, hắn cảm thấy ở tuổi nàng tu vi nhất định không cao được bao nhiêu, liền hào phóng nói:

“Nếu đại cung phụng chưa kích hoạt năng lực huyết mạch, ta cũng sẽ không dùng năng lực huyết mạch lực để đấu pháp với ngươi, đỡ mắc công người ta nói ta khi dễ ngươi.”

Kỳ Niệm Nhất lại nghiêm túc nói: “Ta cảm thấy ngươi vẫn nên dùng một chút thì tốt hơn.”

Hạ Tĩnh cười nhạo: “Không ngờ đại cung phụng lại tự tin như vậy.”

Kỳ Niệm Nhất lắc đầu nói: “Ta quả thật rất tự tin. Bởi vì dù ta không hiểu năng lực huyết mạch, nhưng ta cũng biết ngươi không hiểu đấu pháp.”

Người tu hành đấu pháp không tổn thương tính mạng, nhưng đó lại là mỗi lần đánh cược tính mạng.

Kiếm giả càng hơn thế, mỗi một lần đấu pháp đều sẽ dốc hết toàn lực để đánh, cho dù có một chút sơ hở cũng có thể bị đối thủ tìm ra và lợi dụng.

Khinh địch, là tối kỵ của đấu pháp.

Kỳ Niệm Nhất khuyên giải không được đáp lại, Hạ Tĩnh nhìn dáng vẻ của nàng lại nói: “Không cần năng lực huyết mạch, dùng phụ trợ pháp môn đến để đấu pháp đi, đại cung phụng, phụ trợ pháp môn của ta là kiếm đạo trong võ đạo.”

Hắn nói xong, mọi người phát hiện vẻ mặt Kỳ Niệm Nhất trở nên kỳ lạ.

Nàng kéo dài âm điệu, có chút không dám tin: “Kiếm?”

“Ngươi nói là, ngươi muốn so kiếm với ta?”

Hạ Tĩnh ngạo nghễ nói: “Có gì không ổn?”

Kỳ Niệm Nhất lắc đầu: “Không có, tới đi.”

Mọi người tản ra để trống khoảng sân trong đình viện.

Du Đình cười với vẻ mặt đắc ý, hắn cảm thấy mình rốt cục thay đại thiếu gia lấy lại được mặt mũi và bác bỏ mặt mũi đại tiểu thư.

Hắn không phát hiện, vừa rồi Thượng Quan Hi hình như đối với hành vi của hắn cực kỳ tức giận, nhưng lúc này nàng ta một chút lo lắng cũng không có, mà đang cảm thấy hứng thú với trận đấu pháp này.

Kỳ Niệm Nhất định lấy thanh kiếm từ trong giới tử ra, nhưng khi thấy thanh trường kiếm của Hạ Tĩnh vừa lấy, nàng lại dừng tay lại.

Kiếm nàng thường dùng có tận mấy thanh, bao gồm cả bản thể Phi Bạch, nhưng nguyên liệu và vẻ ngoài bọn nó quá đặc thù, khiến người ta chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhớ kỹ.

Những người khác ở Nam Cảnh có thể sẽ không rõ ràng lắm, nhưng trong tay nàng có một thanh kiếm mà cường giả Hóa Thần của Văn gia nhất định nhận ra được.

Cứ như vậy, mấy thanh kiếm thường dùng trước kia bây giờ đều không thể dùng.

Cho nên trong trận chiến ngày hôm đó, nàng dùng thanh kiếm thạch anh mà trước đây chưa từng dùng.

Lại không nghĩ tới, trong lúc rèn Vân Dã có chỗ sai lầm.

Thanh kiếm thạch anh kia không hợp để chiến đấu, sau khi kết thúc trận đấu pháp, phù văn khắc trên đó bị mài mòn đi một chút.

Hôm đó lúc trở về, Kỳ Niệm Nhất nhìn thấy Phi Bạch đau lòng cầm thanh kiếm, tỉ mỉ lau nó từ đầu đến chân, lau đến khi không nhiễm một chút bụi nào, mới cẩn thận bổ sung lại văn phù.

Kỳ Niệm Nhất thấy hắn như vậy, còn hỏi một câu: “Tại sao thanh kiếm này khi chiến đấu dễ bị mài mòn như vậy, sản phẩm của Thần Thợ Rèn chắc là...” Sẽ không có tình huống như vậy.

Bình Luận (0)
Comment