Một kiếm ôn nhu và chậm rãi như thế, vậy mà mang theo làn gió buồn vô hạn, vừa chậm rãi không một tiếng động, lại vừa trong nháy mắt bao vây Du Đình.
Gió nhu hòa nhưng mãnh liệt, lướt nhẹ qua đầu vai mọi người, vương lại trong lòng bọn họ một cảm giác mát mẻ.
Vãn Lai Phong Cấp.
Cơn gió ở khắp mọi nơi và kéo dài không dứt, gió quất lên lên người Du Đình đau như dao găm, làm hắn ớn lạnh từ đầu tới chân.
Quyền phong của hắn tầng lớp bị dỡ xuống, cuối cùng hắn ngã ầm xuống đất, cảm thấy linh lực toàn thân giống như bị rút đi.
Hắn mờ mịt nhìn cành đào dừng ở trước mắt, hai đóa hoa chưa nở kia cũng không chịu nổi trận đấu pháp này tàn phá, chúng rũ bỏ cành đào, nhẹ nhàng rơi xuống.
Bị một bàn tay thon dài đỡ được.
Một kiếm.
Lại là một kiếm.
Tất cả những người vừa rồi tuyên bố muốn so chiêu với đại cung phụng, bây giờ không dám nói chuyện.
Dám bẻ cành đào làm kiếm, chỉ dùng một kiếm đã chế trụ được người của Du Đình, bọn họ căn bản không thể làm đối thủ.
Kỳ Niệm Nhất chỉ có chút đau lòng nhìn cánh hoa rơi xuống từ cành đào, xoay người nhìn Thượng Quan Hi, nàng xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay là cánh hoa mềm mại yếu đuối, nói như không có việc gì:
“Đem về làm bánh hoa đào, chắc là rất ngon.”
Thượng Quan Hi mù mờ nhận lấy cánh hoa đào mà Kỳ Niệm Nhất đưa tới, sau khi nàng ta đuổi đám người Du Đình ra ngoài, mới quay lại nói với Kỳ Niệm Nhất: “Xin lỗi, lần này là ta liên lụy ngươi.”
Lời nàng ta còn chưa dứt đã bị Kỳ Niệm khoát tay cắt ngang: “Nếu đã quyết định hợp tác thì đừng nói mấy lời giả dối này.”
Kỳ Niệm Nhất bình tĩnh nói: “Ba năm trước, Thương Quan tiểu thư ngươi mới mười sáu tuổi đã dám bức ép phụ thân giam cầm huynh trưởng, đoạt lấy vị trí gia chủ, không đến mức ngay cả mấy tên này cũng không khống chế được.
Ngươi mời ta tới làm đại cung phụng của Thượng Quan gia, muốn xem thân thủ của ta như thế nào cũng không có gì không ổn, chỉ cần nói rõ cho ta là được, không cần tốn nhiều công sức gây xích mích như vậy, ta nghĩ... trong tay ngươi chắc là không thiếu đao đâu nhỉ.”
Ánh mắt Kỳ Niệm Nhất chậm rãi chuyển từ Thượng Quan Hi sang A Ly đứng sau nàng ta.
Thượng Quan Hi trước tiên là sửng sốt, sau đó nàng ta lại treo lên nụ cười hoàn mỹ: “Hôm nay đã làm phiền đại cung phụng, thứ ngài muốn lát nữa sẽ đưa đến.”
Thượng Quan Hi đúng là không chút che dấu, thản nhiên thừa nhận vở kịch hôm nay là do một tay nàng ta thúc đẩy.
Sau khi Thượng Quan Hi dẫn người rời đi, Phi Bạch trầm giọng nói: “Vừa thăm dò tu vi và công pháp của ngươi, vừa lợi dụng ngươi làm kinh sợ những người trong gia tộc có lòng bất mãn với nàng ta, thuận nước đẩy thuyền lập uy trong gia tộc.”
Vô luận như thế nào, thì chuyện hôm nay đối với nàng và Thượng Quan Hi là đôi bên cùng có lợi.
Hắn quay đầu nhìn Kỳ Niệm Nhất: “Ngươi chắc chắn muốn hợp tác với nàng ta?”
Kỳ Niệm Nhất thản nhiên nói: “Chỉ có người như nàng ta, mới dám dùng một ‘người ẩn thế’ không rõ lai lịch như ta. Hiện tại Thượng Quan Hi vì để củng cố quyền lực của mình, cần gấp gáp dẫn dắt Thượng Quan gia trở lại địa vị năm đại gia tộc.
Nàng ta trời sinh huyết mạch cường độ thấp, dù dùng bí pháp kích hoạt hay tu luyện nhiều năm vẫn không có cách nào nâng cao phẩm cấp huyết mạch. Thượng Quan gia mong muốn tham dự cạnh tranh ở hội Thánh Huy, nhưng kẻ mạnh ở đây chỉ còn thuộc hạ của phụ thân và huynh trưởng nàng. Nàng ta không thể dùng bọn họ, cho nên mới sốt ruột tìm tới ta như vậy.
Bối cảnh ta trong sạch, không liên quan gì đến gia tộc và thế lực khác, huyết mạch giả cửu phẩm xuất thế đúng là lựa chọn tốt nhất của Thượng Quan Hi.”
Phi Bạch nhíu mày nói: “Nàng không có lựa chọn, nhưng ngươi có.”
Kỳ Niệm Nhất khẽ hất cằm, nhìn hướng Thượng Quan Hi rời đi, lắc đầu nói: “Ta đúng là có lựa chọn, nhưng ta không còn thời gian.”