Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 39 - Chương 39.

Chương 39. - Chương 39. -

Tuy nhiên, mỗi khi có thay đổi nào phát sinh, quyển sách màu vàng trong khí hải sẽ nhấp nháy, thay đổi của Kết Đan liền bị áp chế xuống.

Chỉ còn thiếu một chút nữa.

Kết Đan yêu cầu đạo tâm hoàn mỹ không tì vết, nhưng nàng lại còn một vết nứt cần được lấp đầy.

Kỳ Niệm Nhất một lần nữa cắt đứt cổ họng Tử Kim Điêu, máu tươi của nó phun tung tóe, phát ra tiếng gầm rít không cam lòng, thế nhưng nàng lại không cẩn thận bị răng nanh ở đằng sau cắn vào vai, quay đầu nhìn lại thì ra là một con cự xà màu tím.

Kỳ Niệm Nhất khẽ nâng cổ tay lên rút ra một thanh kiếm.

Nhưng kiếm còn chưa chém xuống, một luồng gió từ không trung ập đến cắt cự xà thành hai mảnh.

Kỳ Niệm Nhất chậm rãi ngước mắt, bắt gặp ánh mắt của Ngọc Sanh Hàn phía trên tường thành.

Thổi Mộc Đông Phong.

Đây là pháp quyết gia truyền của Ngọc gia.

Hai người chỉ nhìn nhau trong nháy mắt, rất nhanh lại bị đợt yêu thú tiếp theo tấn công.

Bầu trời Huyết Nguyệt càng trở nên thâm trầm, Kỳ Niệm Nhất nhìn bằng mắt thường, thấy xen lẫn giữa bóng người và bóng thú là ánh sáng đen tuyền tỏa ra từ mặt trăng, nó gần như hòa thành một thể với màn đêm.

Ngay lúc này, ánh trăng lờ mờ hiện ra một tia sáng, nhưng một giây sau đã biến mất.

Gần như cùng lúc, nàng cảm thấy chuyển động của đám quái thú chậm lại trong giây lát.

Trong khoảnh khắc này, trong mắt của hơn một ngàn con yêu thú đồng thời lóe ra hồng quang yêu dị, bọn chúng bất chợt cùng nhau tập hợp lại, nhăm nhe tập trung lực lượng giống như chuẩn bị đột phá công kích.

“Nha đầu, đi ra phía sau ta.”

Lúc Lãng Hà nói chuyện, vết sẹo trên mặt hung ác chuyển động, giọng nói khô khốc, nhưng lời nói ra lại khiến người khác cảm thấy an tâm.

Kỳ Niệm Nhất thu kiếm, phi thân tới phía sau Lãng Hà, lại ngoài ý muốn phát hiện còn có một tu sĩ khác cùng nàng tiến sâu vào đám yêu thú.

Đó là một nữ tu sĩ xấp xỉ tuổi nàng, cao hơn nàng một chút, mặc một thân hắc y, tay cầm một thanh trường đao tam hoàn, trên mặt có một vết sẹo đáng sợ trải dài từ mắt đến cằm, phá hỏng dung nhan vốn xinh đẹp.

Nhìn vết sẹo trên mặt nàng ta, trong lòng Kỳ Niệm Nhất chợt lóe lên một cảm giác kỳ lạ, nhưng lại không biết đó là gì.

Hai thanh Viên Nguyệt Loan Đao được Lãng Hà vung liên tục, tạo thành một lá chắn kình phòng chắn trước thành lầu.

“Thu lực đi, đây là một trận giằng co, chỉ cần đám súc sinh này còn đứng lên được thì chúng nó vẫn có thể cắn người, tuyệt đối sẽ không buông tha một khối thịt nào trên người ngươi, tối nay còn phải chịu đựng lâu đấy.”

Sau khi rảnh rỗi, ánh mắt hung hãn của hắn đảo qua người Kỳ Niệm Nhất và nữ tu hắc y.

“Hai cô nương không tệ, rất can đảm.” Lãng Hà thu đao, nói với nữ tu hắc y: “Cô nương, ngươi cũng là đao tu sao?”

Nữ tu lắc đầu, khi nói chuyện còn nhanh tay đâm một đao về phía yêu thú, lãnh đạm nói: “Ta là y tu.”

Khuôn mặt dữ tợn của Lãng Hà nhất thời ngây ra.

Hắn giật giật khóe miệng, vung đao đâm vào bụng yêu thú, nghi hoặc nói: "Là do ta đã lâu chưa rời khỏi đây, hay là hiện tại y tu bên ngoài đều biết dùng đao vậy?”

Kỳ Niệm Nhất cũng có chút ngạc nhiên, nàng suy nghĩ hồi lâu, cũng không hề nhớ ra trong sách có một nhân vật dùng đao lợi hại như thế.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, trong thành lầu truyền đến tiếng rít sắc nhọn, là Vân Nương dùng còi gọi bọn họ trở về.

Bầu trời chỉ đơn độc mỗi ánh trăng không có lấy một ngôi sao, đêm đã trôi qua hơn phân nửa.

Trận chiến khốc liệt đã kéo dài trong hai giờ, linh lực của mỗi người đều bị rút cạn, phải dùng yêu đan bổ sung, khí hải bị xé rách vô cùng đau đớn.

Bình Luận (0)
Comment