Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 390 - Chương 390. Chương 390

Chương 390. Chương 390 Chương 390. Chương 390

Không ngờ mặc dù mềm dẻo như thế, nhưng làn da lại rắn rỏi vô cùng, mặt dù chiêu thức đơn giản, nhưng lại chẳng có cách nào đâm xuyên qua làn gia của đối phương.

Ánh mắt nàng sắc bén, cành đào dao động, ánh mắt mọi người bất chợt hiện lên nét kinh ngạc, cành cây khô cằn, thế mà bỗng nhiên phát sáng, khiến bọn họ phải lui về sau, không dám nhìn thẳng.

Đan Khâu quận nằm sâu trong đất liền, nên ở đây có rất nhiều người quanh năm chẳng một lần nhìn thấy biểu.

Nhưng giây phút này, họ hình như đang nghe thấy tiếng sóng của thủy triều đang truyền đến.

Một loại chấn động thiêng liêng dần dâng lên trong lòng họ.

Cảm xúc đó còn chưa tan đi, chẳng kịp đưa ra bất cứ hành động gì, họ đã bị một loại năng lượng như khai thiên lập địa áp chế xuống.

Ngay cả mặt đất cũng nứt ra, hệt như hoa văn của mạng nhện.

Chiêu thức thứ năm của Thương Lăng Kiếm —— Nguyệt Xuất Đông Sơn.

Một kiếm này, vậy mà có thể dung hợp được bốn chiêu thức trước của Thương Lãnh kiếm, trong phút chống, biển xanh mãnh liệt dần dần dâng lên, từng cơn sóng, xô ập đến, từ không trung truyền ra những cơn gió bi ai thảm thiết, vỗ mãi chẳng dứt, làm bờ cát yên bình của nhân gian bị xao động, bốn cảnh kỳ quan, tất cả đã được gói gọn trong một nhát kiếm.

Gợn sóng, cơn gió ảm đạm, bão táp, cát lún.

Chúng đều đang nằm trong một nhát kiếm.

Đây vẫn chưa phải là chiêu thức mạnh nhất của nàng, nhưng lại là chiêu thức hoàn mỹ nhất.

Người Nam Cảnh có cơ thể tốt nhưng không có kỹ năng.

Một nhát Nguyệt Xuất Đông Sơn này, đã bao hàm hết các kỹ năng nàng có về kiếm thuật.

Chiêu thức này với nàng mà nói, một từ thôi, hoàn hảo.

Mới vừa rồi mấy cành đào bị vài cái tay chộp lấy bẻ gãy, rơi đầy trên mặt đất, sau lại bỗng trở lại nguyên vẹn như ban đầu.

Hơn hai mươi người liên tục công kích nhưng lại bị một chiêu thức này của nàng, khiến họ phải thối lui.

Lấy kỹ năng đỉnh cao đối đầu với cơ thể cường tráng.

Đông sơn kiểu nguyệt, mênh mông cuồn cuộn, trải dài vạn dặm.

Trước cửa, Thương Quan Hi đang giằng co với các thế lực bên ngoài, cũng đã nhìn thấy được ánh trăng.

Bọn họ lẩm bẩm nói: “Đây là công pháp kỳ lạ gì thế? Sao chưa gặp qua bao giờ nhỉ.”

Hơn hai mươi người cứ thế, lũ lượt ngã xuống đất, sau đó, vẫn có người dùng chút sức lực cuối cùng két lên: “Là thể thuật, thứ nàng ta kích hoạt chính là thể thuật huyết mạch.”

Lông mày Kỷ Niệm Nhất khẽ nhướng lên, gương mặt bày tỏ bản thân không quá đồng tình.

Thể thuật? Nàng không nghĩ thế đâu.

Chưởng phong do hai mươi người hợp thành vừa rồi chỉ để lại trên người nàng vài vệt trắng nhạt nhòa, vốn chẳng hề bị thương, làn da nàng tựa như một bộ giáp tự nhiên, cứng cáp vô cùng, công kích bình thường rất khó để có thể khiến nàng chảy máu.

Lẽ nào đây là loại thể thuật đặc thù.

Nhưng ——

Lúc này, ánh trăng trong trẻo vừa tắt, nàng liền cảm nhận được một luồng năng lượng mới thổi đến.

Loại năng lượng này không có thực thể, lập tức nhập vào nguyên thần nàng, tựa như đang muốn dụ dỗ ý thức của nàng, chẳng có cách gì để có thể suy nghĩ độc lập.

Khóe môi nàng khẽ cong, thu kiếm, ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên tia sáng lạnh thấu xương.

Tất cả mọi người ở đó lập tức phát giác ra, có một luồng năng lượng tinh thần đang đánh sâu vào nguyên thần của bọn họ, mấy kẻ ám sát có nguyên thân không đủ mạnh đã trực tiếp ngất đi.

Cách đó không xa, tiếng động của vật nặng đang lần lượt rơi xuống liền truyền đến.

“Thì ra, loại tác động nguyên thần của huyết mạch giả là thế này à.” Kỳ Niệm Nhất suy tư, lẩm bẩm một mình.

Đem năng lực huyết mạch hội tụ vào nguyên thần, chỉ công kích thuần túy bằng thần thức.

Như vậy phương pháp ở Nam Cảnh rất khó để nhìn thấy, bới nguyên thần của người bình thường sinh ra đã được định sẵn, rất khó phát triển thêm, cho nên công kích thần thức thuần túy, thông thường thì chỉ có cường giả Thiên Thu Thế mới dùng được.

Bình Luận (0)
Comment