“Còn một người nữa là ai?”
Thượng Quan Hi lật danh sách đến trang cuối cùng: “Diêu Quang.”
Nàng ta nói đến tên này, chợt dừng lại, rồi nhấn mạnh: “Nàng ta là người do Thần Điện một tay bồi dưỡng, đệ tử thân truyền của một trong mười hai Diệu của Thần Điện, hiện tại là Diêu Quang Tinh của Thần Điện, cũng là người mang huyết mạch bát phẩm.”
Thượng Quan Hi trêu ghẹo: “Nhiễm Chước và Diêu Quang vốn là người cạnh tranh mạnh nhất của hội Thánh Huy lần này, rất nhiều người đều cho rằng, thần tử lần này, sẽ được quyết định ra từ giữa hai người họ, không nghĩ tới, nhưng ngươi bỗng nhiên xuất hiện, làm rối loạn hết tất cả.”
Kỳ Niệm Nhất nhìn nàng ta: “Vậy ngươi còn không phải cùng ta liên thủ?”
“Thần Điện sẽ không để nhân tố không ổn định cướp được vị trí thần tử, bọn họ nhất định sẽ tới thử ngươi trước tiên, hành động thanh trừng lần này là cơ hội tốt nhất.”
Kỳ Niệm Nhất sao có thể không biết.
Nhưng nàng chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Yên tâm, ta tự biết phải làm gì.”
Thượng Quan Hi ngước mắt, ngón tay gõ nhẹ lên bàn: “Vào lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã biết, chúng ta là người giống nhau.”
– “Chúng ta đều là những con bạc không cần mạng.”
Chân mày Kỳ Niệm Nhất khẽ nhướng lên, đồng tình nói: “Ta cũng có cảm giác giống như vậy.”
Cho nên, các nàng mới có thể nhanh chóng đặt cược, trong vô số lựa chọn, quyết định hợp tác với đối phương.
“Nhưng ngươi và ta có một chút không giống.”
Lông mi mỏng dài ở trước mắt tạo ra bóng ma mờ nhạt, Thượng Quan Hi chăm chú nhìn nàng: “Về lai lịch của ngươi, ta sẽ không hỏi nhiều, ngươi nói ngươi là người tu hành lánh đời của Thần Sơn, ta tin, ta biết, ngươi có chuyện giấu giếm, nhưng không sao cả, ai cũng đều có bí mật.”
“Ngươi và ta khác nhau ở chỗ, ngươi là một con bạc vô cùng tự tin, cho dù bước sai một bước, ngươi cũng có sự tin tưởng để tự kết thúc.” Thượng Quan Hi nói: “Nhưng ta thì khác, không có ai hỗ trợ ta, ngược lại, ta là người phải hỗ trợ cho người khác.”
Thượng Quan Hi gãi đúng chỗ ngứa nói: “Ngươi và ta khác nhau ở chỗ, ngươi thua được, còn ta thì không thể thua.”
“Cho nên, ta cần phải thắng.”
Ánh mắt của Thượng Quan Hi thẳng tắp nhìn vào mắt của Kỳ Niệm Nhất, nàng ta uyển chuyển xinh đẹp, dáng vẻ trí thức phong độ.
Rất khó để tưởng tượng một người như vậy, lại có thể dám ở trước mặt của nhóm tiền bối tu vi cao hơn nàng, không kiêu ngạo không siểm nịnh, không lùi nửa bước.
Rất nhanh, Thượng Quan Hi phát hiện hai mắt của Kỳ Niệm Nhất thay đổi.
Con ngươi vốn đen sâu trở nên trong sáng hơn, rồi sau đó là sắc vàng sáng ngời hiện lên.
Đây là một đôi mắt màu vàng kỳ lạ.
“Gió sương là chữ tín, trăng sáng là bằng chứng.” Kỳ Niệm Nhất đè lên vai của Thượng Quan Hi, trịnh trọng nói:
“Ta sẽ không để ngươi thua.”
…
Mọi chuyện không khác gì các nàng đã suy đoán, hai ngày sau, một chiếc thuyền lớn từ Xuyên Đông vượt sông mà đến, hơn hai mươi người phong thái khác nhau rời thuyền.
Bốn mươi tám người tham dự hội Thánh Huy, chính thức chạm mặt ở rìa Cẩm Xuyên.
Sơn trang vì thế mà càng thêm náo nhiệt.
Kỳ Niệm Nhất ghi nhớ từng người một vào trong mắt, biết được bản thân cuối cùng cũng gặp được nhóm thanh niên tu hành ưu tú nhất Nam Cảnh.
Người của Thần Điện, thế gia, tán tu, tu sĩ lánh đời.
Một nhóm người như vậy tụ lại một chỗ, chắc chắn là không thể yên tĩnh.
Trong đêm mọi người đến đông đủ, người hầu của Thần Điện truyền tin, mời Kỳ Niệm Nhất đến tụ hợp.
Kỳ Niệm Nhất và Thượng Quan Hi nhìn nhau, trong lòng sáng tỏ.
Sóng ngầm của hội Thánh Huy lần này, đã bắt đầu kéo màn che.
Hồng Môn yến, Kỳ Niệm Nhất đã đi không ít lần.
Vì vậy lần này mới không chút hoang mang, đi theo phía sau người hầu, chậm rãi nhớ kỹ địa hình của sơn trang, lúc trình diện, phát hiện đã không còn dư lại được mấy người.
Tinh Thiên Nam ngồi hàng đầu, thấy nàng trình diện, gật đầu chào hỏi, dịu giọng cười nói: “Vân tiểu hữu tới rồi, mau ngồi xuống đi.”