Không nghĩ tới, Văn Tân Linh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, lại hỏi: “Thật trùng hợp, trưởng bối trong nhà ta cũng có chút giao tình với Thần Sơn. Xin hỏi các hạ đến từ một phong nào của Thần Sơn vậy.”
Có người dẫn dầu thì câu nói kế tiếp sẽ dễ nói.
Mọi người âm thầm trao đổi ánh mắt, sôi nổi thân thiện thảo luận: “Thần Sơn quá mức thần bí, ta sinh hoạt ở Thần Cảnh lâu như vậy cũng chưa từng biết được phong cảnh bên trong, chỉ là từng nghe nói một đám tiền bối mấy trăm năm trước từng tham dự thánh chiến, sau trận chiến thì lui về núi, làm thông đạo giữa Tiên giới và nhân gian, bảo hộ linh hồn của thần.”
Thánh chiến trong miệng hắn ta chính là cuộc chiến mấy trăm năm trước, khi Nam Cảnh còn chưa hoàn toàn phong tỏa, mọi người ở Nam Cảnh và mọi người ở ngoài cảnh cùng nhau chống đỡ Thâm Uyên lần đầu tiên bùng nổ.
Đáng tiếc sau trận chiến ấy, Nam Cảnh đã hoàn toàn phong tỏa, các lão nhân biết biết chuyện người thì chết người thì bị thương, người thì bế quan.
Mấy trăm năm trôi qua, cũng đã không có ai ở Nam Cảnh biết được sự tồn tại của Thâm Uyên.
Cũng là một loại bi ai.
Còn về cái gọi là thông đạo giữa Tiên giới và nhân gian, hoàn toàn là cái cớ mà mọi người mấy trăm năm trước bịa ra để lừa người đời sau.
Văn Tân Linh cười gật gật đầu, đôi mắt lại không chớp mắt mà nhìn Kỳ Niệm Nhất, giải thích: “Thần Sơn Thất Phong tương ứng với Thần Điện Thất Tinh, hôm nay Diêu Quang Tinh cũng ở đây làm cho ta có chút tò mò, Vân đạo hữu đến từ một phong nào của Thần Sơn?”
Đáy mắt của nàng ta khắc sâu hoài nghi, hiển nhiên cũng không tin thân thế mà Kỳ Niệm Nhất bịa ra, lại ỷ vào mình coi như biết được tình huống bên trong Thần Sơn, cho nên bày ra cái giá, định lừa Kỳ Niệm Nhất nói ra.
Văn Tân Diễm từ bên cạnh đá muội muội một cái, ý bảo nàng ta chớ có làm cho không khí quá căng thẳng.
Văn Tân Linh lại hồn nhiên không thèm để ý, chỉ là nhìn chằm chằm Kỳ Niệm Nhất muốn một lời giải thích chính xác.
Kỳ Niệm Nhất rũ mắt một bộ không thèm để ý, ở phía dưới nhẹ nhàng kéo góc áo của Phi Bạch, cuốn ở đầu ngón tay chơi, lười biếng nói:
“Khai Dương Phong.”
Nàng nói xong, ngước mắt cười nói với Văn Tân Linh: “Có lẽ trưởng bối thân hữu trong nhà các hạ còn có chút giao tình với sư tôn của ta?”
Văn Tân Linh nghe ba chữ như thế, sắc mặt thay đổi.
Người ngồi dưới tòa không hiểu Thần Sơn lắm, tò mò nói: “Văn đạo hữu, Khai Dương Phong này là?”
Môi của Văn Tân Linh ngập ngừng, cười gượng nói: “Chưa từng nghĩ tới Vân đạo hữu lại đến từ Khai Dương Phong, là ta lỡ lời.”
Kỳ Niệm Nhất chỉ cười không nói, ngón tay dưới bàn chỉ vui sướng mà chạm hai cái lên mu bàn tay của Phi Bạch, biểu lộ tâm trạng tốt của nàng vào giờ phút này.
Lại bị Phi Bạch trở tay trực tiếp nắm chặt, mười ngón tay đan vào nhau.
“Một canh giờ.” Phi Bạch thấp giọng nói: “Gần đây ngươi quá bận, lời nói của bản thân cũng đã quên thực hiện.”
Lúc trước bọn họ hứa hẹn mỗi ngày ít nhất phải nắm tay một canh giờ.
Kỳ Niệm Nhất cảm thấy, giọng nói của hắn nghe có vẻ có chút tủi thân.
Nàng tự trách bản thân: “Ta sai rồi.”
Nàng bảo đảm nói: “Bắt đầu từ ngày mai, sẽ bổ sung tất cả những lần trước đó.”
Phi Bạch ho nhẹ một tiếng: “Vậy thời gian phải bổ sung có chút lâu.”
Hắn đến gần, thấp giọng nói: “Chúng ta đổi một loại phương thức khác thế nào?”
Vẻ mặt của Kỳ Niệm Nhất không thay đổi, vừa trả lời vài câu nói chuyện ngẫu nhiên của mọi người, vừa nói: “Phương thức gì?”
Phi Bạch do dự, có chút ngại ngùng, nhưng vẫn nói ra: “Dùng diện tích để bù đắp thời gian.”
“Ví dụ như… ôm hay gì đó.”
Kỳ Niệm Nhất nhìn hắn, như có điều suy nghĩ.
“Ngươi nói rất có lý.”
Nàng là một người tương đối mạnh mẽ vang dội, giải quyết dứt khoát: “Bắt đầu từ ngày mai, cứ sửa thành ôm là được.”