Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 408 - Chương 408. Chương 408

Chương 408. Chương 408 Chương 408. Chương 408

Trong những người này có quen biết đã lâu, lẫn nhau cũng có đủ tin tưởng, có trao đổi ích lợi, cũng có thể làm đồng minh ngắn hạn.

Chỉ có nàng là lẻ loi một mình chiến đấu.

Kỳ Niệm Nhất ở trong lòng điên cuồng suy tư chiến thuật ngày mai, lại cảm giác được Phi Bạch móc lấy ngón tay nàng, đôi mắt mỉm cười, giọng nói dịu dàng ấm áp nói với nàng: “Không đến nhìn xem kiếm mới của ngươi sao?”

Trong nháy mắt những lời này làm cho Kỳ Niệm Nhất quên mất suy nghĩ vừa rồi.

Hai người thừa dịp sánh trăng sáng mà trở lại trong viện, lúc này gió sương dày đặc.

Phi Bạch bảo nàng tạm thời nhắm mắt lại, Kỳ Niệm Nhất nghe lời nhắm lại.

Rất nhanh, cho dù đôi mắt của nàng không mở ra cũng cảm nhận được cái loại sắc bén tối cao do thần kiếm này xuất thế.

Kỳ Niệm Nhất cảm giác được tim mình điên cuồng nhảy lên, máu toàn thân dâng trào, sôi động không thôi.

Thanh kiếm này do Phi Bạch lấy ra.

“Có thể mở mắt.”

Lọt vào trong tầm mắt là một thanh kiếm cho dù là chất liệu hay là ngoại hình đều chưa bao giờ gặp.

Nó cũng không giống như thanh kiếm vô cùng sắc bén truyền thống trong ấn tượng của mọi người, ngược lại nó vô cùng mềm mại.

Kỳ Niệm Nhất ấn ngực của mình một cái, ngẩn ngơ nhận thanh kiếm này từ trong tay Phi Bạch.

Đây lại là một thanh nhuyễn kiếm.

Nó có thân kiếm nửa trong suốt, vào tay giống như một đoạn nhuyễn ngọc, mềm mại mà ấm áp.

Thân kiếm nửa trong suốt hình như có một tầng cát mờ, nhìn có vẻ sương mù mênh mông, nhưng lại rất mỏng, thân kiếm mỏng như cánh ve chỉ có giữa kiếm tâm có một chút độ dày.

Thần kỳ nhất là giữa kiếm tâm lại là màu đỏ tươi, chất lỏng lưu động mang theo một chút màu vàng thẫm.

Thứ làm nàng có cảm giác quen thuộc tim đập không thôi bắt nguồn từ kiếm tâm này.

“Đây là… máu?” Kỳ Niệm Nhất bừng tỉnh nói: “Ngày ấy ở Thương Hoàn, ngươi nói muốn đúc kiếm mới cho nên tìm ta lấy một ống máu.”

“Không chỉ như thế.” Phi Bạch nắm tay nàng, từ chuôi kiếm vuốt ve đến thân kiếm.

Gần như cùng lúc, hai người đều có một loại cảm giác rung động do linh hồn bị chạm tới.

Kỳ Niệm Nhất nhắm mắt lại cảm nhận, không thể tin tưởng nói: “Vì sao, ta cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của ngươi từ trong thanh kiếm này.”

Hắn rõ ràng là kiếm linh của thần kiếm.

Ban đêm, ánh mắt của Phi Bạch lóe lên một dòng suối trong vắt, đặc biệt dịu dàng ấm áp, cũng đặc biệt sâu thẳm.

“Ta lấy một phần mảnh vỡ linh hồn của mình phong ấn vào trong kiếm.”

Xúc cảm của thân kiếm đặc biệt lạnh lẽo, nhưng kiếm tâm chảy màu đỏ tươi lại mang cảm giác nóng bỏng.

Kỳ Niệm Nhất cũng không biết vì sao cảm thấy giờ phút này tim của mình đập vô cùng kịch liệt.

Nàng ngẩng đầu nhìn đôi mắt của Phi Bạch, hỏi: “Thân kiếm làm bằng tài liệu gì?”

“Băng và tuyết.”

Là băng cứng và tuyết đọng quang năm không tan trên đỉnh núi Vẫn Tinh Phong.

Nghe nàng từng nói đó là nơi mà nàng thích đi luyện kiếm nhất lúc nàng còn thiếu niên, mỗi một tấc băng tuyết nơi đó đều có dấu vết của nàng.

Băng và tuyết ở Vẫn Tinh Phong, ngọn gió lẻ loi ở vạn dặm Thương Hoàn chính hồn phách của hắn, và tâm đầu huyết của nàng.

Cộng đồng đúc thành thanh kiếm này.

Trong nháy mắt, Kỳ Niệm Nhất nhìn đôi mắt của hắn lại có chút không nói ra lời.

Nàng hít một hơi thật sâu, đè nén một chút run rẩy trong giọng nói xuống, lại hỏi: “Nó tên là gì?”

Phi Bạch trịnh trọng mà giao thanh kiếm này vào trong tay nàng, từ đầu đến cuối đều nhìn mắt nàng chưa từng dời đi.

“Chiếu Cô Quang.”

Vầng trăng lẻ loi tự sáng soi, lòng dạ như băng tuyết.

Thanh kiếm này là Niệm Nhất trong lòng hắn.

Sáng sớm hôm sau, bốn mươi tám quân dự bị của Thần Tử tập hợp ở trước rừng rậm Cẩm Xuyên.

Thế núi nơi này hiểm trở, rừng rậm lan tràn, vừa đến ban đêm sẽ có độc chướng dày đặc, vừa thấy chính là một nơi tốt để giết người cướp của.

Bình Luận (0)
Comment