Trong đội có mấy người sáng suốt, mặc dù đã đoán trước được tập thể này của bọn họ sẽ không kéo dài được, nhưng lại không ngờ nhanh như thế mà nội bộ đã cãi nhau chia cắt rồi.
Tên Tân Thiên Hạo kia tính tình táo bạo, hoàn toàn không có kiên nhẫn để tự đi tìm, trên đường đi cướp của ai đó mới có được ngọc bài của mình.
Mà hắn ta có ngọc bài thân phận rồi, lại không muốn giúp những người khác giành lấy, tranh thủ ra khỏi rừng rậm lúc còn sớm mới là phương án hay nhất, vậy nên hắn ta lập tức nghĩ tới việc rời khỏi đội ngũ.
Lại bị những người khác trong đội châm chọc một câu: "Ngọc bài của Tân công tử là chúng ta cùng cướp được, ở đâu ra chuyện ngươi lấy được ngọc bài rồi nói đi là đi, để mấy người bọn ta đánh không công chứ."
Mặc dù Tân Thiên Hạo xuất thân từ ngũ đại gia tộc, nhưng có thể tham gia hội Thánh Huy đều là người có xuất thân không tầm thường, không kiểm tra huyết thống truyền thừa, bẩm sinh đã có năng lực huyết mạch cao giai, chung quy vẫn là số ít.
Cho dù năng lực huyết mạch hơi kém một chút, nhưng ai cũng không phải dễ chọc, chẳng có lý do gì để chịu đựng sự xấu tính của Tân Thiên Hạo cả.
Người tu hành, đấu võ mồm không đơn giản chỉ là nói miệng, mà là thật sự ra tay.
Toàn bộ sự nóng nảy và cảm giác mỏi mệt do tìm một ngày một đêm đều bị gợi lên.
Người đã lấy được ngọc bài muốn trốn về phía Thiệp Lan Sơn, còn người muốn giành ngọc bài thì lại đuổi theo về hướng này, chẳng mấy chốc đã sắp đánh tới trước mặt Kỳ Niệm Nhất rồi.
Một đám người ầm ĩ, từng chiêu từng chiêu, ngươi tới ta đi, mới đó là tình huống đã mất kiểm soát.
Hoàn toàn không có ai chú ý tới, ở lối ra của rừng rậm vẫn còn một người đang đứng.
Kỳ Niệm Nhất dụi mắt, Chiếu Cô Quang giống như dải lụa trắng có tiên khí, bị nàng rút ra từ bên hông.
Nàng chẳng buồn ngước mắt, kiếm phong mềm mại vẽ ra một đường kiếm linh hoạt giữa không trung, vừa ra tay là một chiêu Triều Bình Ngạn Khoát.
Trong nháy mắt, tựa như sóng to ngập trời, lao đến cuồn cuộn, kiếm thế dữ dội tách hai nhóm người đang chiến đấu ra.
Trong nháy mắt nàng rút kiếm, năng lực huyết mạch trong cơ thể được kích hoạt.
Tất cả mọi người ở đây đều cảm nhận được cảm giác áp lực khiến người ta hít thở không thông, nhìn về phía Kỳ Niệm Nhất với vẻ không dám tin.
Không thể tin được, thật sự có người có thể mang đến cho bọn họ cảm giác áp chế huyết mạch đáng sợ như thế.
Kiếm thế của nàng cũng không làm bọn họ bị thương chút nào, nhưng cũng không hề giấu giếm mà lại cho thấy thực lực đáng sợ của mình.
Rõ ràng là đang nói với những người ở đây rằng, các ngươi không phải đối thủ của ta.
Hai nhóm người lao vào đánh nhau không khỏi dừng lại động tác, nhìn Kỳ Niệm Nhất với vẻ ngơ ngác, không biết nàng muốn làm cái gì.
Chỉ có Văn Tân Linh nhíu mày, quan sát cẩn thận khuôn mặt của nàng.
Kiếm chiêu khiến người ta chán ghét này, hơi thở khiến người ta khó chịu này.
Cứ khiến nàng ta nhớ tới lúc bị thương và chịu nhục nhã vào lần đầu tiên ra ngoài cảnh.
Cũng khiến cho nàng ta không có bất cứ thiện cảm gì với người mang huyết mạch cửu phẩm trước mặt.
Trường hợp này không giằng co nổi nữa, Văn Tân Diễm nhìn trái nhìn phải, xấu hổ đứng ra hỏi: "Vân đạo hữu, có chuyện gì sao?"
Kỳ Niệm Nhất gật đầu, gọn gàng dứt khoát nói: "Đêm qua, tất cả những người lấy được ngọc bài thân phận đã rời khỏi đây rồi, bây giờ trong rừng rậm, các ngươi là nhóm người cuối cùng."
Nàng vừa nói xong, tất cả mọi người kinh ngạc.
Bọn họ không ngờ những người khác lại hành động nhanh như vậy, mới đó mà đã tìm được ngọc bài, đi về phía Thiệp Lan Sơn rồi.
Kỳ Niệm Nhất đếm lại một lần những người rời đi lúc trước, nói với vẻ chắc chắn: "Trong tay các ngươi chỉ có năm cái ngọc bài thân phận, đúng không."
Nàng có thể nói ra số lượng chính xác như thế, đã chứng minh những lời nàng nói là thật, những người khác đã rời khỏi đây trong đêm rồi.
Kỳ Niệm Nhất nhếch mối, cười nói: "Bây giờ, cách lúc Tranh Đoạt Chiến bắt đầu còn chưa tới năm canh giờ, nếu còn tiếp tục đánh nhau không ngừng như vậy thì chỉ có mất nhiều hơn được thôi."
Chuyện này thì ai cũng biết rõ.