Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 423 - Chương 423.

Chương 423. - Chương 423. -

Dưới chân Kỳ Niệm Nhất xuất hiện một trận bàn, là Thúc Phược Trận mà trận pháp sư thường hay dùng nhất, linh võng trói buộc nàng từ bốn phương tám hướng.

Vẻ mặt của đám người này dữ tợn, đao phong kiếm quang, pháp quyết quang đồng thời phóng về phía nàng.

Khóe môi Văn Tân Linh nhếch lên tạo thành nụ cười sung sướng.

Nàng ta không ngờ thật sự lại có người ngu như vậy, tự dâng ngọc bài tới cửa.

Vậy thì có lý do gì mà bọn họ không lấy chứ.

Vào lúc công kích sắp đồng thời dừng lại trên người nàng thì vẻ vui mừng trên mặt bọn họ càng hiện rõ hơn, nhưng sau đó lại phát hiện, bóng Kỳ Niệm Nhất nhoáng lên một cái, biến mất ngay tại chỗ.

Mọi người kinh hoảng trong chớp mắt, giây tiếp theo đã thấy Kỳ Niệm Nhất giẫm lên cầu vồng bảy màu, đứng lơ lửng phía trên bọn họ.

Nhuyễn kiếm hơi trong suốt mang theo màu đỏ rực rỡ như máu, giống như một cơn sóng nhẹ nhàng, nhưng lại không nể mặt chút nào.

Thương Lãng Kiếm thức thứ tư - Kinh Đào Phách Ngạn.

Từ sau khi có kiếm chiêu mà mình tự nghĩ ra, đã một khoảng thời gian rồi nàng chưa từng dùng chiêu kiếm có tính công kích mạnh nhất trong Thương Lãng Kiếm.

Kiếm thế chấn động như sấm sét san bằng đất đai, khai thiên lập địa kéo đến.

Vào thời khắc này, mọi người lại cảm nhận được cảm giác đáng sợ do huyết mạch áp chế như lúc trước.

Bọn họ nhìn mái tóc trắng tung bay của người đang ở giữa không trung, tuyệt vọng phát hiện, đến lòng phản kháng mà mình cũng không có, cho dù đối mặt với sát chiêu như vậy, cũng chỉ muốn thần phục mà thôi.

Mười mấy người ra sức chống cự, cũng không gánh nổi một kiếm này.

Bụi đất tan hét, Kỳ Niệm Nhất giơ kiếm đáp xuống đất, nhìn đám người đã mất năng lực phản kháng, ủ rũ nói: "Xem ra các ngươi vẫn chưa hiểu được tình huống bây giờ nhỉ."

Nàng vừa nói vừa cảm thán với Phi Bạch ở trong lòng: "Ta cảm thấy, kéo bè kéo lũ đánh nhau ở Nam Cảnh, đúng là không thấy sướng chút nào."

Thậm chí còn không có mấy người đánh trả được.

Không thể không nói, cái huyết mạch áp chế này, đúng là sướng thật.

Nàng nhìn đám người trên mặt đất, nghiêm túc nói: "Các ngươi có tư cách tham gia hội Thánh Huy hay không, bay giờ, là do ta quyết định."

"Có hiểu chưa?"

Muốn giữ khí cốt hay là muốn hội Thánh Huy tham gia hội Thánh Huy.

Đối với bọn họ thì không khó để lựa chọn chút nào.

Rất nhanh, đã có người đầu tiên chịu thua.

Đối phương đứng lên khó khăn, ho khan vài tiếng rồi nói: "Người mang huyết mạch cửu phẩm tôn kính, ta nguyện lấy đạo tâm thề sẽ giúp ngài một tay trong Thủ Lĩnh Chiến, đồng ý với tất cả yêu cầu vừa rồi của ngài."

Kỳ Niệm Nhất gật đầu hài lòng, ngón tay vẽ một cái, một luồng sáng màu ngọc bích bay ra từ tay nàng, vậy là ngọc bài to khoảng cái móng tay đã chui vào trong mu bàn tay của người nọ.

Hắn lảo đảo đứng lên, chẳng màng đến ánh mắt như muốn giết người của Văn Tân Linh, bước tới bên cạnh Kỳ Niệm Nhất, biểu lộ lập trường.

Trong nháy mắt đứng lên, hắn mới cảm giác được gông cùm xiềng xích trên người buông lỏng hơn rất nhiều, đến cảm giác nặng nề do kiếm khí vừa rồi cũng biến mất.

Trong lòng hắn biết đây là ý của Kỳ Niệm Nhất, vội vàng khom người cảm ơn: "Đa tạ Vân đại cung phụng."

Trong nháy mắt đã thay đổi xưng hô, tỏ vẻ tôn kính.

Có người đầu tiên thì sẽ có người thứ hai thứ ba, thậm chí là nhiều hơn.

"Còn có ta, ta nguyện máu chảy đầu rơi vì Vân đại cung phụng."

"Ta nguyện giúp Vân đại cung phụng giành được vị trí thủ lĩnh."

Kỳ Niệm Nhất cười vừa lòng, đám người bên cạnh thấy số lượng ngọc bài còn lại càng ngày càng ít thì sốt ruột hẳn, đếm thử số lượng người bên phe mình, cảm thấy không đủ nên bắt đầu tranh nhau.

Trong số họ có năm người có ngọc bài, còn lại mười ba người không có, nếu số lượng ngọc bài trong tay Vân đại cung phụng không đủ để bọn họ dùng, vậy thì đương nhiên chỉ có thể giành trước thôi.

Bình Luận (0)
Comment