Nguyên Anh không khác nào là cơ thể và linh hồn của tu sĩ, chỉ cần Nguyên Anh tồn tại, hay là trước khi thân mình của tu sĩ chết đi, Nguyên Anh có thể thoát ra khỏi đó, thì vẫn có thể sống sót trong hình thái ấy.
Nhưng Nguyên Anh chẳng thể tồn tại một mình, phải được một vật hay vật sống mang theo thì mới có thể tiếp tục tồn tại.
Lúc ấy, hắn cứ đánh bậy đánh bạ, giúp chút Nguyên Anh còn sót lại thành công bám vào thần kiếm, và chính giây phút đó, hắn trở thành kiếm linh của Thần kiếm.
Khi hắn ném thanh kiếm vào lò nung, vốn là muốn đánh liều một phen.
Liều xem, có phải vì Bạch Trạch có thần lực, mà thứ tro cốt hắn để lại sau khi chết đi kia,
cũng đang chứa đựng năng lượng của sinh mệnh hay không.
Chỉ là không ngờ, hắn vậy mà đã thắng.
Không chỉ có thể bảo vệ vài mảnh linh hồn mỏng manh của bản thân, mà còn có thể đem đến chút hy vọng cho đại lục này.
“Hỏi làm gì?” Phi Bạch rũ mắt nhìn nàng, cơ thể căng cứng dần dần thả lỏng, âm thầm hít một hơi thật sâu, chuẩn bị buông tay ra, dời lên bả vai của nàng, nhưng nàng bỗng nhiên đứng bật dậy, tránh đi.
Kỳ Niệm Nhất suy nghĩ, vốn sau khi đến Nam Cảnh, nàng đã thu kiếm vào trong vỏ, đặt trong túi giới tử, đã lâu không lấy nó ra.
Bây giờ, nàng muốn lấy nó ra xem sao.
Lúc nãy vừa ôm Phi Bạch, giờ thì cầm lấy thanh kiếm, nàng liền từ từ cảm nhận được cảm giác chân thật.
Phi Bạch nhìn khoảng không bất chợt trống rỗng trước mắt, cánh tay cứ lơ lửng trong không khí, thật lâu sau mới thả xuống.
Kỳ Niệm Nhất lắc đầu, nói: “Không có gì.”
Nàng chỉ đang nghĩ, làm sao để tạo ra một thân thể cho hắn.
…………….
Sau khi mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa, hai mươi chín người đủ tư cách ở Thánh Huy chi hội đã quay về Ấp Bình thành, phân điện của Thần Điện, Kỳ Niệm Nhất cũng nhớ được kha khá các khuôn mặt của bọn họ.
Vừa lúc nàng đã nghe được rất nhiều thông tin về các hoạt động tâm lý của Tinh Thiên Nam, cho nên bây giờ nàng đã biết, vì sao phân điện lại dành cho nàng sự chú ý đặc biệt đến thế.
Kỳ Niệm Nhất, kiểu người chỉ cần có ba phân nhan sắc đã có thể tự tin mở phường nhuộm.
Vậy, sự ủng hộ của Thần điện tốt như thế, nàng sao có thể dễ dàng từ bỏ.
Tính toán thời gian chính xác xong, Tinh Thiên Nam nhanh chóng nói với nàng: “Sau này chúng ta sẽ cung cấp cho ngươi các tin tức sớm nhất của Quang Phục Hội, nhưng còn việc tìm về được thần cốt bị trộm, là tùy thuộc vào ngươi rồi.”
Kỳ Niệm Nhất: “..............”
Đúng rồi còn chuyện này nữa.
Nàng lập tức triệu tập hai mươi tám người khác đến Thần Điện, tóm tắt đơn giản kế hoạch công việc sắp tới, nói: “Thời gian rất ngắn, ta biết, nên các ngươi chắc chắn không hoàn toàn quy phục ta, chúng ta chỉ cần phối hợp thật tốt là được, hoàn thành việc quét sạch Quang Phục Hội là xong.”
Nàng nhìn những biểu cảm phong phú của cả hai mươi tám người trước mắt, hơi ngắt một chút, rồi lại tiếp tục: “Và, đương nhiên ta cũng không cần các ngươi quy phục.”
“Mọi người cũng biết, cái vị trí chỉ huy này của ta, là nhờ đánh nhau mà giành được.” Kỳ Niệm Nhất dựa theo lẽ thường, nói thêm, “Nếu có ai cảm thấy bất bình, vậy, cứ thoải mái đến tìm ta khiêu chiến.”
Người nào người nấy quay ra nhìn nhau, không một ai lên tiếng.
Tống Chi Hàn tủm tỉm cười: “Vân đạo hữu quá lời rồi, ngươi có thể chiến giành chiến thắng trong cuộc hỗn chiến hơn hai mươi người, thì chúng ta làm sao mà không phục được chứ, trong khoảng thời gian thực hiện nhiệm vụ này, vẫn mong Vân đạo hữu có thể chỉ giáo nhiều hơn, Tống mỗ đây, nhất định sẽ hợp tác.”
Thân là một trong năm đại gia tộc lớn nhất, người của Tống gia lanh lẹ bày tỏ thái độ của bản thân, những chuyện xảy ra tiếp theo chắc hẳn sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Kỳ Niệm Nhất hiểu được ý nghĩ của hắn, nhanh chóng gật đầu chào hỏi với Tống Chi Hàng.
Sau đó nàng lấy ra tình hình cụ thể và nhiệm vụ về Quang Phục Hội do Tinh Thiên Nam giao, trình bày hết cho những người ở đấy.