Lúc này Kỳ Niệm Nhất mới ngẩng đầu từ gương nước lên, lạnh nhạt nói: “Là ngươi khiêm tốn, nói đến trận pháp ta đúng là dốt đặc cán nai, là ngươi sửa giỏi.”
“Kỳ lạ thật.” Tống Chi Hàng tay chống cằm, ánh mắt thâm thúy, “Vì sao bọn họ lại tốn sức mang thần cốt qua nhiều nơi như vậy, mà không phải tiết kiệm thời gian, nhanh chóng qua sông nhỉ.”
Kỳ Niệm Nhất: “Chắc bọn họ đã phát hiện bản thân bị theo dõi, không dám làm lộ địa điểm của tổng bộ, muốn thoát khỏi chúng ta trước.”
Tống Chi Hàng gật đầu: “Có đạo lý.”
Trong căn nhà lầu hai tầng, người vẫn luôn không nói gì còn có Nhiễm Chước.
Nơi này cũng chỉ có năm người bọn họ.
Hơn hai mươi người còn lại, Kỳ Niệm Nhất bảo bọn họ phân tán đến trấn nhỏ và các nơi xung quanh, như vậy mới không khiến người chú ý.
Diêu Quang hơi kinh ngạc: “Bọn họ đã phát hiện chúng ta?”
Kỳ Niệm Nhất trấn định nói: “Có lẽ vậy.” Nàng duỗi tay, đóng gương nước lại, trịnh trọng nói, “Chúng ta phải đẩy nhanh hành động, hiện tại đã tới bờ Cẩm Xuyên, một khi bọn họ phát hiện bị theo dõi, rất có khả năng sẽ tăng tốc qua sông.”
Nhiễm Chước vẫn luôn không nói gì lãnh đạm mở miệng: “Khi nào chúng ta hành động?”
Diêu Quang sửng sốt, lặng lẽ dịch một bước sang chỗ Lăng Hàm, lộ vẻ không thể tin nổi.
Mấy ngày nay, Vân Niệm đã bằng bản lĩnh thật sự của mình trở thành người có quyền nói chuyện trong số bọn họ.
Hơn hai mươi người tham gia hội Thánh Huy, người nào cũng là tinh nhuệ do các tông môn và gia tộc dốc lòng bồi dưỡng ra, người nào cũng tâm cao khí ngạo, trong thời gian ngắn như vậy, muốn hoàn toàn chấp nhận sự lãnh đạo của một người khác là quá khó.
Muốn chỉ huy được Nhiễm gia đại công tử, càng khó hơn.
Dù gì Nhiễm Chước cũng có cái tính người sống chớ tới gần.
Diêu Quang chọc nhẹ cánh tay Lăng Hàm, dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn.
Mấy ngày trước, nàng ta và Lăng Hàm từng đánh cuộc với nhau, cược xem Vân Niệm và Nhiễm Chước sẽ trở mặt với nhau hay không.
Lăng Hàm cảm thấy sẽ không, nàng ta cảm thấy chắc chắn sẽ trở mặt.
Không nghĩ tới, vào thời điểm quan trọng trước khi tiến hành hành động cuối cùng, Nhiễm Chước lại nhượng bộ.
Lăng Hàm không khỏi cong môi lên, nhìn nàng ta chớp chớp mắt.
Hắn đã sớm biết Vân đạo hữu nhất định có thể xử lý tốt chuyện này.
Kỳ Niệm Nhất suy tư một lát, quyết đoán nói: “Giờ Tý hôm nay, vào lúc trời tối nhất.”
Nàng xoay người nói: “Lát nữa ta sẽ đi xem tình huống bên đó lần nữa xem thế nào, mấy người các ngươi không cần đi, đông quá dễ bị phát hiện, đợi tín hiệu của ta là được.”
Ý cười của Tống Chi Hàng nhạt đi chút: “Một mình ngươi quá nguy hiểm.”
Ánh mắt Kỳ Niệm Nhất chuyển sang Diêu Quang: “Vậy nên ngươi đi cùng ta.”
Diêu Quang ngơ ngác nói: “Hả, được, ta có cần chuẩn bị cái gì không?”
Kỳ Niệm Nhất thản nhiên nói: “Không cần, đi theo ta là được, dù sao ngươi là người tu vi cao nhất trong số chúng ta, thân pháp cũng mạnh hơn bọn họ một chút, ngươi là ứng cử viên thích hợp nhất.”
Thực ra nguyên nhân chân chính là bởi vì, Diêu Quang là người đơn thuần dễ lừa nhất trong mấy người ở đây.
Đột nhiên bị khen, Diêu Quang thấy hơi vui vui, lại cũng thấy hơi ngượng.
Ba nam nhân có mặt ở đây: “...”
Cảm giác chính mình bị chửi khéo.
“Tống đạo hữu ở lại ngoài trấn, sau khi thấy tín hiệu của ta thì mang những người lưu thủ ngoài trấn tới.” Kỳ Niệm Nhất không nhanh không chậm bố trí nhiệm vụ, “Còn Lăng đạo hữu…”
Nàng khựng lại một lát, lại nói: “Ngươi chỉ có một nhiệm vụ, canh giữ bên bờ Cẩm Xuyên, lúc nào cũng phải chú ý trận bàn, đừng để bọn họ có cơ hội qua sông.”
Lăng Hàm trịnh trọng gật đầu.
Mấy ngày nay, bọn họ bôn ba mười mấy chỗ, người của Quang Phục Hội cực kỳ cẩn thận, có thể phát hiện dễ dàng như vậy đều nhờ trận bàn này phát hiện tung tích của thần cốt, sau đó mới có thể lần theo.
Hắn đương nhiên sẽ vô cùng cẩn thận.