Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 456 - Chương 456.

Chương 456. - Chương 456. -

“Hắn?”

“Thần Tử đời trước.” Hoa Khê Tôn Giả rũ mắt nói: “Là người được chọn do ba người chúng ta nhất trí chọn, chỉ là đáng tiếc…”

Nàng ta không nói thêm gì nữa, ngược lại nói: “Hiện giờ, ba người chúng ta ở phương diện chọn Thần Tử xuất hiện một ít khác nhau, ai cũng không thể thuyết phục ai. Cho nên cuối cùng chúng ta quyết định mỗi người lựa chọn ra một người làm mục tiêu bồi dưỡng của mình tiến hành nâng đỡ, cuối cùng cho dù ai cướp được vị trí Thần Tử, thì người khác cũng không thể có oán hận.”

Kỳ Niệm Nhất vừa thấy huân chương, lạnh nhạt nói: “Cho nên tôn giả lựa chọn ta?”

“Ta quan sát ngươi thật lâu.” Hoa Khê Tôn Giả nói tiếp: “Ít nhất cho tới bây giờ, ngươi là người được chọn mà ta thích nhất.”

Nàng ta cười như không cười nói: “Trước tiên lấy được vị trí Thần Tử nhưng ngươi giống như không vui vẻ?”

Kỳ Niệm Nhất ngước mắt lên, nhìn thẳng vào nàng ta: “Ta cần trả giá cái gì?”

“Thật đúng là trực tiếp.”

Hoa Khê Tôn Giả không quá để ý nói: “Rời khỏi Thượng Quan gia, gia nhập Thần Điện, vào môn hạ của ta, ngươi và ta chỉ giữ quan hệ thầy trò trên danh nghĩa, cuối cùng cần lấy một mảnh nhỏ linh hồn của ngươi đặt ở chỗ của ta là được.”

Trong mắt của nàng ta thì đây là yêu cầu đơn giản nhất.

Vân Niệm và Thượng Quan gia cũng không có liên hệ thực chất, rời khỏi cũng chỉ là một câu nói.

Vào môn hạ của nàng ta là chuyện mà bao nhiêu người cầu còn không được.

Còn về mảnh nhỏ linh hồn, ở Nam Cảnh thì tất cả những người gia nhập Thần Điện đều phải nộp một mảnh nhỏ linh hồn của mình lên, để biểu đạt tín ngưỡng trung thành của mình đối với Thần Điện.

Không chỉ có Thần Điện, rất nhiều gia tộc cũng yêu cầu môn khách như vậy.

Lại không nghĩ rằng Kỳ Niệm Nhất vừa nghe xong, nhướng mày nói: “Ta chỉ sợ là khó mà làm được.”

Tươi cười trên mặt của Hoa Khê Tôn Giả nhạt đi: “Ồ?”

Kỳ Niệm Nhất giải thích: “Gần đây Thượng Quan gia trợ giúp cho ta trong lúc ta cần nhất, ta đồng ý đại biểu cho nhà của bọn họ để tham gia Thánh Huy Hội, ta làm không được việc lật lọng này.”

“Thứ hai là ta đã có sư môn, nhận được sư tôn dạy dỗ khắc sâu trong lòng, không dám vào môn phái khác.”

“Thứ ba…” Tạm thời bịa chuyện xưa không còn kịp rồi, Kỳ Niệm Nhất dứt khoát kéo lá cờ lớn nhất của mình ở Nam Cảnh:

“Chuyện mảnh nhỏ linh hồn, người Thần Sơn chúng ta cũng không quy tắc này.”

Nàng nhẹ nhàng nhếch môi, nghiêm mặt nói: “Sư tôn của ta dạy dỗ ta, cho dù thế nào cũng phải bảo đảm linh hồn của mình hoàn chỉnh, nếu không thì cản trở tu hành trong tương lai của ta.”

Kỳ Niệm Nhất chợt đứng dậy, hơi hơi khom mình hành lễ: “Xin lỗi tôn giả, làm cho ngài thất vọng rồi. Nhưng lệnh thầy khó trái.”

Dưới đáy lòng của nàng tính toán một lát, từ nhỏ đến lớn mình rốt cuộc đã gán bao nhiêu cái nồi cho sư tôn chưa từng gặp mặt kia.

Nếu nồi đủ nhiều, hắn chắc là cũng không ngại lại tiếp tục đội.

Dù sao hiện tại người ta đang ở Thâm Uyên, sông chết không rõ.

Nồi nhiều hơn nữa thì cũng không ảnh hưởng đến hắn.

Kỳ Niệm Nhất suy nghĩ như vậy thì lập tức yên tâm thoải mái.

Sắc mặt của Hoa Khê Tôn Giả sâu hơn một chút: “Sao ta không biết Thần Sơn còn có quy tắc như vậy.”

Kỳ Niệm Nhất bĩnh tĩnh mà bịa chuyện: “Từ trước đến nay người ngoài hiểu biết rất ít về Thần Sơn, điều này cũng không có gì lạ.”

Cuối cùng cho đến khi rời đi, Kỳ Niệm Nhất cũng không có liếc mắt xem huân chương kia cái một cái.

Hoa Khê Tôn Giả ngồi ở trung đình trong chốc lát, Tinh Thiên Nam đi đến cung kính nói: “Sư tôn.”

“Đi điều tra, đào ba thước đất cũng được, đào ra lai lịch của nàng cho ta.”

Hoa Khê Tôn Giả nhìn chén trà đã lạnh trước mặt, hứng thú không thôi.

“Đến tột cùng là nàng từ đâu ra tự tin cảm thấy mình có thể ở trong Thánh Huy Hội thắng được ba người có phó tôn của Thần Điện ủng hộ sau lưng.”

Bình Luận (0)
Comment