“Vân Niệm, người mang huyết mạch cửu phẩm, độ thuần khiết, Bán Thần.” Hắn ta dừng một chút rồi mới nói: “Vượt qua vòng thi đầu tiên.”
Ánh mắt của Thanh Di Tôn Giả có một chút dao động, lạnh lùng nói: “Hoa Khê, đây chính là đứa trẻ mà muội nhìn chúng à?”
Hoa Khê Tôn Giả cười nói: “Đáng tiếc là người ta từ chối muội rồi.”
Nàng ta cười hỏi ngược lại: “Sư huynh, huynh cảm thấy khả năng nàng giành chiến thắng có cao không?”
Thanh Di Tôn Giả còn chưa trả lời, Nguyên Ninh Tôn Giả đã nói trước: “Đây mới chỉ là vòng đầu tiên, còn chưa đến thời khắc mấu chốt, ở trên hội Thánh Huy, mọi biến cố đều có thể xảy ra. Nếu để cho ta nói thì ta vẫn xem trọng đứa nhỏ Tống gia kia hơn.”
Hoa Khê Tôn Giả nói đùa: “Đứa trẻ của nhà đệ đương nhiên là đệ xem trọng rồi.”
Nguyên Ninh Tôn Giả cười không nói gì.
Hắn ta sinh ra trong Tống gia, xét về bối phận thì hắn ta thái thúc tổ phụ của Tống Chi Hàng.
Nguyên Ninh Tôn Giả trêu chọc: “Sư tỷ, huân chương của tỷ vẫn chưa cho ai sao?”
Hoa Khê Tôn Giả hừ một tiếng về phía hắn ta, hếch cằm: “Ai bảo ta chỉ xem trọng đứa nhỏ này chứ? Nếu nàng không muốn nhận thì ta cũng chẳng muốn cho người khác.”
Nàng ta nói xong, nhìn về phía Thanh Di Tôn Giả: “Sư huynh, huynh lần này thần bí quá đấy, rốt cuộc đã đưa huân chương cho ai vậy? Không cả thèm nói cho chúng ta biết.”
Ánh mắt Thanh Di Tôn Giả khẽ động, nhưng không có trả lời.
Hoa Khê Tôn Giả suy nghĩ một chút: “Vốn dĩ ta còn tưởng là cái đứa nhỏ Nhiễm Chước kia, nhưng vừa nãy khi kiểm tra huyết mạch, một chút hơi thở của huân chương cũng không có, cũng không cảm nhận được ở trên người của Diêu Quang.” Nàng ta dịch sát lại gần hơn: “Sư huynh, không lẽ huynh cũng giống ta, nhìn trúng một người mới nào đó à?”
Thanh Di Tôn giả khẽ liếc nàng ta một cái, lạnh lùng nói: “Cả ngày chỉ biết làm loạn.”
Chính là đang chuyển hướng cái chủ đề này, không muốn nhắc tới nữa.
Hoa Khê Tôn Giả và Nguyên Ninh Tôn Giả nhìn nhau, càng thêm tò mò.
Huân chương của sư huynh rốt cuộc đã cho ai?
Sau khi thành công vượt qua vòng thi đầu tiên, Kỳ Niệm Nhất đứng ở trong đội ngũ bên phải, phát hiện ánh mắt của Diêu Quang nhìn nàng đã thay đổi.
Kỳ Niệm Nhất: “Sao vậy?”
Diêu Quang mở to hai mắt, có chút kinh ngạc: “Thế mà lại có người dám nói chuyện với đại sư tôn như vậy.”
Kỳ Niệm Nhất suy nghĩ một lúc, nhận ra đại sư tôn mà nàng ta đang đề cập đến chính là Tinh Hải Bắc, liền nói: “Tại sao lại không dám chứ? Hắn ta không thể coi là đáng sợ nhỉ, ta đã từng gặp được những người lợi hại hơn.”
Nàng từ bé lớn lên ở bên cạnh hai vị sư huynh cảnh giới Hóa Thần, chưởng môn sư thúc cùng Kiếm Tôn, hai vị hàng nghìn tuổi này cũng đã dạy bảo nàng rất nhiều, còn từng dùng thần niệm đối đầu trực diện với Ngọc Hoa Thanh.
Mấy người hàng nghìn tuổi còn không thấy đáng sợ, mặc dù khí chất của Tinh Hải Bắc lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng nếu so với Phi Bạch, người không mang theo bất kỳ ngụy trang nào thì vẫn kém hơn một chút.
Diêu Quang tự động đọc hiểu cụm từ “lợi hại hơn” của nàng thành “đáng sợ hơn”, ánh mắt nhất thời chuyển từ ngưỡng mộ sang thương cảm: “Trước đây ngươi rốt cuộc đã phải sống ở trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng gì thế này?”
Kỳ Niệm Nhất: “…”
Mạch não của Diêu Quang nàng không thể hiểu nổi.
Vốn dĩ nàng đứng ở cuối đội, nhưng bây giờ qua được một lúc, cũng đã đến hồi kết của vòng thi đầu tiên, chỉ còn lại một người cuối cùng thôi.
Đó là một nam tu sĩ có khuôn mặt có chút non nớt, trông có vẻ không quá mười bảy mười tám tuổi, dáng người cũng không cao, khá là tầm thường ở trong đám quân dự bị Thần Tử này.
Kỳ Niệm Nhất nhớ lại tư liệu Thượng Quan Hi đưa cho nàng, cũng mơ hồ nhớ ra người này là đệ tử của Phong Vũ Lâu Nam Cảnh, không còn gì khác nữa.