Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 481 - Chương 481.

Chương 481. - Chương 481. -

Hàm ý trong ánh mắt đó là - mắt nhìn của ngươi, độc thật đấy.

Tống Chi Hàng lau mồ hôi trên trán, cố gắng nở một nụ cười, bình tĩnh nói: "Được, Vân đạo hữu hảo khí phách quá, nhất định Tống mỗ sẽ đi theo."

Nhiễm Chước: "..."

Liều mạng thế huynh đệ.

Nam tử áo đen trong một góc bày ra dáng vẻ chẳng có chuyện gì liên quan tới mình, trông có vẻ như đang nhắm mắt dưỡng thần nhưng thật ra là đang dùng thần niệm bao trùm toàn bộ sân ở tầng thứ hai.

Thần niệm Thiên Thu Tuế không bị bất cứ ai phát hiện, hoàn toàn có thể thu được vào tai tất cả đối thoại của mọi người.

Nghe thấy đám người Kỳ Niệm Nhất âm thầm nói chuyện, nam tử áo đen mở một mắt với vẻ hứng thú, đánh giá lại lần nữa.

Tuổi trẻ đúng là tốt thật, có sự hăng hái.

Không giống hắn, đã một đống tuổi rồi, vậy mà ngày nào cũng bị bắt đi làm việc.

Hắn hồi tưởng lại đêm hôm đó, cảnh tượng khi hắn so chiêu lần đầu với tiểu cô nương này.

Còn có cảnh tượng nàng quét sạch người ở tầng thứ nhất vừa rồi, đúng là Thương Lãng Kiếm.

Không chỉ biết dùng Thương Lãng Kiếm, hơn nữa còn dùng cực kỳ giỏi.

Người Nam Cảnh, còn có thể dùng Thương Lãng Kiếm.

Chẳng lẽ...

Nghĩ đến đây, ánh mắt nam tử áo đen nhìn về phía Kỳ Niệm Nhất sâu lắng hơn một chút.

Mắt thần của Kỳ Niệm Nhất nhạy bén, nàng lập tức xoay người nhìn sang, va vào ánh mắt của nam tử áo đen, nàng nheo mắt lại với vẻ không được vui.

Người này, đang nghi ngờ nàng?

Vì sao chứ?

Ánh mắt hai người chạm vào nhau trong một lát, chẳng mấy chốc đã dời mắt đi, nhưng lại bị Tống Chi Hàng vẫn luôn chú ý nàng nhạy bén để ý tới, hắn ta đến gần một chút, hỏi nhỏ: "Vân đạo hữu, quen nam tử áo đen kia sao?"

Kỳ Niệm Nhất lạnh lùng nói: "Không quen."

Quả nhiên, không ai nhận ra hắn chính là Thiên Thu Tuế ra tay cứu Bạch Vũ vào hôm đó.

Nàng bổ sung một câu: "Nhưng hắn rất mạnh."

Tống Chi Hàng như nghĩ tới cái gì đó: "Vân đạo hữu, thích cường giả?"

Kỳ Niệm Nhất hỏi ngược lại: "Có ai không thích cường giả chứ?"

Tống Chi Hàng truy hỏi: "Theo tiêu chuẩn của Vân đạo hữu thì mạnh đến mức nào mới có thể gọi là cường giả?"

Kỳ Niệm Nhất chống cằm, suy nghĩ rồi nói: "Chắc là Đại Thừa Cảnh."

Tống Chi Hàng lặng thinh ngay, lẩm bẩm nói: "Đại Thừa Cảnh... Mục tiêu cao như vậy sao? Thần Cảnh, chưa từng có Đại Thừa Cảnh."

Hắn ta cảm thấy chí hướng trước kia của mình quá thấp rồi.

Kỳ Niệm Nhất không hề cảm thấy lời mình có vấn đề gì cả.

Điểm bắt đầu của nàng quá cao, tông môn bình thường hiếm có Kiến Long Môn, vậy mà trong ba sư huynh của nàng đã có hai người như thế rồi, hai trong số năm Thái Hư Cảnh trong thiên hạ đã từng dạy dỗ nàng.

Còn có một sư tôn của hời mặc dù chỉ gặp mặt qua loa, nhưng đã gánh tiếng xấu thay nàng rất nhiều, để cho nàng ỷ thế, còn là Đại Thừa Cảnh duy nhất trong thiên hạ.

Phi Bạch vẫn luôn bên cạnh nàng, mặc dù bây giờ chỉ là một kiếm linh đều không có thân thể.

Nhưng mấy trăm năm trước đã từng là Thiên Thu Tuế đứng đầu thế giới này.

Lớn lên trong hoàn cảnh như thế, nàng chưa bao giờ cảm thấy Kiến Long Môn và Thiên Thu Tuế khó có thể vượt qua trong mắt người ngoài cách nàng xa bao nhiêu.

Trong lòng nàng, một ngày nào đó, thậm chí là không cần quá lâu, nhất định nàng sẽ đứng trên vị trí cao nhất kia.

Nghĩ đến đây, hai tay Kỳ Niệm Nhất siết chặt lại, không nhịn được vuốt ve Chiếu Cô Quang mà nàng quấn trên cổ tay phải.

Phi Bạch... Còn bao lâu nữa mới tiến hóa xong đây?

Không có thần kiếm trong tay, không có Phi Bạch lải nhải bên cạnh, cứ cảm thấy hơi thiếu vắng.

Lúc nam tử áo đen cách đó không xa nghe thấy ba chữ Đại Thừa Cảnh này thì không khỏi cười khẽ một tiếng.

Tiểu cô nương, còn nhỏ mà chí khí lại rất cao.

Không bao lâu sau, lại có mười mấy người xông lên từ tầng thứ nhất, lấp đầy số người còn thiếu trên tầng thứ hai.

Bình Luận (0)
Comment