Lúc này nàng mới hiểu ra, không phải Vân Thư không có kiếm, mà là tay hắn, hoặc có thể nói là con người người hắn, chính là một thanh kiếm.
Hắn đả thương người khác không dựa vào lưỡi dao sắc bén, mà dựa vào là kiếm khí thuần túy hoàn mỹ.
Động tác của hắn rất thong thả, giống như những trận đánh chỉ đạo ở nhiều tầng trước, giống như đang cố tình làm chậm động tác, để người khác có thể nhìn rõ.
Ngay khi thấy rõ chiêu thứ nhất của hắn, đồng tử của Kỳ Niệm Nhất lập tức co rụt.
Dưới lòng bàn tay của Vân Thư là kiếm khí bao trùm, cứ như vậy hóa thành khí ẩm đầy trời.
Mọi người dường như nghe thấy thủy triều mênh mông mãnh liệt dâng trào, tiếng sóng biển du dương cùng với khí ẩm ẩn giấu sát khí, không chút nể tình đánh thẳng về phía Tinh Hải Bắc.
Ánh mắt của Tinh Hải Bắc lạnh mà sâu, bàn tay của hắn ta nhanh chóng bấm tay niệm thần chú, từng lớp hộ thân chướng dừng ở trước người, nhưng hơi nước tràn ngập không lỗ hổng nào không thể tiến vào, khi thì chảy xuôi trên mặt đất, khi thì bốc hơi trong không khí, khiến người ta muốn tránh cũng không thể tránh.
Kỳ Niệm Nhất ghi tạc tất cả những thay đổi trong chiêu vừa rồi của Vân Thư vào trong lòng.
Kiếm ý của hắn, so với khi nàng dùng chiêu này, ổn định mạnh mẽ hơn mấy lần.
Nhưng nàng chắc chắn sẽ không nhận nhầm, đây là Bích Hải Triều Sinh.
Là kiếm ý do Bích Hải Triều Sinh ngưng tụ.
Tại sao Vân Thư biết được chiêu này, lại còn có sử dụng thành thạo như thế?!
Ngay sau đó, giống như là vì chứng minh suy nghĩ của nàng, Mặc Vô Thư ra liên tiếp ba chiêu.
Mây mù u ám trong gió đêm, xuôi dòng thủy triều , hai bên bờ yên bình.
Đó là chiêu kiếm mà nàng đã luyện tập trong mấy chục năm qua.
Kiếm ý mà hắn sử dụng, so với nàng, lại càng sâu sắc uyên bác hơn.
Nếu nói kiếm ý của Kỳ Niệm Nhất, là ánh mặt trời sáng sớm mờ ảo trong trẻo.
Vậy kiếm ý của Mặc Vô Thư, chính là một tia sáng có thể đâm xuyên tầng mây sau sương gió bão bùng.
Kỳ Niệm Nhất không thể ngăn chặn cơn run rẩy, chỉ có đôi tay đang siết chặt thanh kiếm của nàng là không hề dao động nửa phần.
Cuối cùng thì nàng cũng hiểu ra, đây chính là một trận chiến chỉ đạo.
Nhưng không phải là cho Tinh Hải Bắc.
Mà là dành cho nàng.
Đây gần như là một bên đơn phương ngược đãi.
Diêu Quang che miệng, không dám thốt ra một tiếng.
Trước khi đến, nàng ta đã chuẩn bị tâm lý có thể sẽ bị đánh không biết bao nhiêu lần ở tầng này, nhưng chưa từng ngờ tới trận chiến ở tầng bảy mươi hai này sẽ có cảnh mở màn ly kỳ như vậy.
Đại sư tôn lạnh lùng giống như tảng băng nguy nga trong lòng nàng ta, vậy mà bị một người dùng tay không trấn áp, thậm chí còn không có sức phản kháng.
Tất cả mọi người im lặng theo dõi tất cả.
Một kiếm cuối cùng, là Thanh Lãnh Cô Nguyệt mà Kỳ Niệm Nhất quen thuộc nhất.
Tìm kiếm khắp Thương Hoàn cũng không nhìn thấy, sau này lại được chứng thực, một thức cuối cùng của Thương Lãng Kiếm đã sớm thất truyền – Nguyệt Xuất Đông Sơn.
Một nhát kiếm bao gồm tất cả bốn thức trước đó của Thương Lãng Kiếm.
Sừng sững huy hoàng, như diều gặp gió.
Thang trời cửu tiêu bổn vốn là một không gian ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Lúc này, thang trời dẫn đến Tiên giới trong lời đồn, đều vì một kiếm này mà dao động.
Ở ngoài thang trời, mọi người đồng thời đứng dậy, ngửa đầu lên, cùng đứng dưới ánh trăng.
Ở ngoài thang trời, trong mắt ba vị Phó Tôn tràn ngập vẻ kinh ngạc và hoảng sợ.
Thanh Di tôn giả trầm giọng nói: “Sư đệ, có lẽ ngươi thật sự sắp phải chuẩn bị đi nghênh đón này một người vượt ải rồi.”
Nguyên Ninh tôn giả run giọng nói: “Người có thể làm cho Hải Bắc không có sức phản kháng, chắc chắn không phải người đã tham gia hội Thánh Huy.”
Thanh Di tôn giả rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Cho nên, ngươi đi nghênh đón người vượt ải.”
“Mà ta, phải đi gặp vị khách không mời mà đến này.”
Nói xong, bóng dáng của ba vị Phó Tôn đồng thời biến mất, tiến vào trong thang trời cửu tiêu.
Sau khi ánh trăng biến mất gần như không còn, Diêu Quang đỡ Tinh Hải Bắc, nhìn bóng lưng của Mặc Vô Thư đi đến tầng thang trời cao hơn, kinh ngạc cảm thán: “Người trong Thần Sơn các ngươi, thế mà mạnh đến vậy.”
“Vân Niệm, sư tôn của ngươi rốt cuộc là ai vậy?”
Nhưng nàng ta không nhận được câu trả lời.
Kỳ Niệm Nhất cầm kiếm, nhìn chằm chằm theo hướng Mặc Vô Thư một mình rời đi.
Sau khi hắn rời đi, cửa cầu thang từ từ đóng lại.
Hai mắt của Kỳ Niệm Nhất lập tức tối sầm lại, chỉ để lại một nét kinh ngạc.
“Vân Niệm, ngươi làm sao vậy?”
Nghe thấy giọng của Diêu Quang, Kỳ Niệm Nhất mới chậm rãi thu mắt lại.
“Diệu Tinh sao rồi?”
Tinh Hải Bắc đang đả tọa điều tức, Diêu Quang nhẹ giọng nói: “Không có bị thương.”
Khi nàng ta nói lời này, ngay cả bản thân cũng cảm thấy khó tin.
Kiếm khí hủy thiên diệt địa vừa rồi, bọn họ đứng một bên nhìn, cũng cảm thấy đối phương nhất định không chết thì cũng bị thương.