“Quyền quyết định vấn đề này, cứ giao cho Thần Tử mà các ngươi tự chọn ra đi.”
Mặc Vô Thư nhìn Kỳ Niệm Nhất, vui mừng nói: “Nàng sẽ làm ra quyết định.”
…
Bên ngoài thang trời, đám người đã bị người của Thần Điện sơ tán.
Thượng Quan Hi vẫn cứ chờ ở nơi này.
Nàng ta không ngừng hỏi người của Thần Điện, hỏi Diêu Quang: “Thang trời không thể mở lại sao?”
Nàng ta từ trước đến nay ưu nhã dịu dàng, lúc xuất hiện trước mặt người khác đều luôn hoàn mỹ không tì vết, sẽ không để cho người ta nhìn thấy một chút không ổn nào, lúc này lại vô cùng nôn nóng hoàn toàn không rảnh lo hình tượng của mình, khàn giọng nói: “Nhưng nơi này còn có người, còn có người chưa ra tới!”
Nàng ta hít một hơi thật sâu, chất vấn: “Sao các ngươi có thể nhốt người khác ở bên trong như vậy chứ.”
Thủ vệ Thần Điện gãi gãi đầu, tràn đầy xấu hổ, không biết nên trả lời thế nào: “Thượng Quan tiểu thư, lần này thang trời đóng cửa là chuyện xảy ra đột nhiên, chúng ta cũng không ngờ tới.”
Thượng Quan Hi nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy lại mở nó ra!”
—— “Đừng làm khó hắn, hắn không làm được.” Tinh Thiên Nam chậm rãi đi vào, sắc mặt trầm xuống: “Chúng ta cũng không làm được.”
Lòng của Thượng Quan Hi trầm xuống.
Tinh Thiên Nam nói chúng ta, là chỉ tới Thập Nhị Diệu của Thần Điện.
Ngay cả bọn họ cũng không làm được.
Vậy còn có ai có thể mang nàng ra khỏi thang trời.
Trong lúc nàng ta đang đau thương, lại nghe được bên cạnh vang lên một trận tiếng cười kiêu ngạo.
Mặt của Thượng Quan Hi không thay đổi mà quay đầu lại, thấy đúng là khuôn mặt đáng ghét kia của Tân Thiên Hạo.
Tân Thiên Hạo cười, như là vui sướng vì đã báo được thù: “Thượng Quan Hi, ta đã nói rồi, một ngày nào đó ngươi sẽ gặp báo ứng.”
Hắn ta nhìn chằm chằm Thượng Quan Hi: “Nữ nhân giống như ngươi dựa vào cầm tù huynh trưởng, ép phụ thân thoái vị để nắm giữ Thượng Quan gia, trong lòng không có một chút cảm tình đáng nói, ta nói rồi một ngày nào đó ngươi sẽ gặp báo ứng, người quan trọng của ngươi sẽ chết vì sự nhẫn tâm và ích kỷ của ngươi.”
Khóe môi của hắn ta nhếch lên: “Người do chính ngươi mời về nhà, vì nguyện vọng của ngươi mà đi xông vào tầng bảy mươi ba, vui vẻ không? Hiện tại nàng không ra được.”
Thượng Quan Hi lẳng lặng mà nhìn hắn ta, trong ánh mắt là một mảnh tối đen, nhìn không ra cảm xúc.
Huynh trưởng mềm yếu quái gở, lúc nhỏ chỉ có một bạn tốt như Tân Thiên Hạo.
Hai người bọn họ lớn tuổi hơn nàng ta một ít, khi còn nhỏ nàng ta thường xuyên đi theo phía sau huynh trưởng và Tân Thiên Hạo cùng nhau chơi.
Sau ngày mà nàng ta đoạt quyền, thì ba người bọn họ không bao giờ trở lại như trước được.
Thật lâu sau, Thượng Quan Hi lại chậm rãi nhếch khóe môi, khuôn mặt vẫn luôn dịu dàng mang theo một chút phong độ trí thức, bởi vì nụ cười này cho nên nhìn có vẻ có chút xinh đẹp ma mị.
“Ta cũng từng nói với ngươi, ta có thể lên làm gia chủ của Thượng Quan gia này, là bởi vì chuyện mà phụ thân và huynh trưởng không làm được, mà ta có thể làm được. Ví dụ như —— để cho Thượng Quan gia ở trong tay của ta quay về thời huy hoàng.”
Nàng ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tân Thiên Hạo, lúc bạn chơi cùng lúc còn ngây thơ, hiện giờ lại đối chọi gay gắt, rốt cuộc không tìm thấy được một chút tình nghĩa của quá khứ.
Nàng ta gằn từng chữ: “Bởi vì ta có thể, bọn họ không thể, chỉ thế mà thôi.”
Lúc nàng ta nói lời này, hiện ra sự kiên định quả quyết, không nhìn ra một chút do dự nào.
Diêu Quang đứng ở bên cạnh nàng ta lại chú ý tới tay của nàng ta đang run.
Đáy lòng của Diêu Quang than nhẹ một tiếng, đến gần một ít đứng bên cạnh nhẹ nhàng nắm lấy tay của Thượng Quan Hi.
Thượng Quan Hi theo bản năng mà nắm chặt.
Lúc này, Tinh Thiên Nam lại đột nhiên nhận được một lá bùa truyền âm phù đến từ Thần Điện.