Nàng ta nhỏ giọng nói: “Mấy năm nay, ta thẹn với Thư Ca, hắn thay chúng ta gánh vác quá nhiều.”
Thần Cảnh Thần Tử, ở Thần Cảnh có địa vị siêu nhiên như vậy không phải chỉ bởi vì tín ngưỡng đối với thần minh của người ở Thần Cảnh.
Mà là bởi vì trách nhiệm mà vị trí Thần Tử này phải gánh vác.
“Thiên Tôn chìm vào ngủ say, chỉ có thể do Thần Tử mượn dùng năng lượng của thánh vật, hấp thu ma khí trong huyết mạch chi lực của mọi người, quanh năm suốt tháng như vậy, Thần Tử là người có huyết mạch chi lực mạnh nhất, nhưng cũng người có tâm ma mạnh nhất.”
Thanh Di tôn giả khẽ khép mắt lại, nhớ lại một chuyện đã xảy ra rất nhiều năm trước.
Mắt của Văn Thư Ca đỏ bừng, đây là dấu hiệu nhập ma.
Văn Thư Ca qua lại trên bờ vực nhập ma, đấu tranh với lý trí, cầu xin hắn ta: “Sư tôn, ta không chịu nổi nữa, thả ta đi đi.”
Khi đó hắn ta không đồng ý.
Sau đó thì Văn Thư Ca trốn chạy, từ đó không biết tung tích.
Thanh Di tôn giả cau mày, cuối cùng cũng ngước mắt lên, nhìn thoáng qua thiếu nữ kiếm tu chính giữa thuỷ kính.
Nàng đứng trước mặt thánh vật, không biết đang suy nghĩ cái gì, tuy ở rất gần nhưng nàng không hề tỏ ra tham lam hay thèm muốn như những người khác.
Nàng rất bình tĩnh.
Bình tĩnh đến mức mọi người không bao giờ có thể tưởng tượng rằng nàng là người sở hữu huyết mạch chi lực cao nhất trong số những người có mặt.
Huyết mạch chi lực càng mạnh thì ảnh hưởng của thánh vật càng lớn.
Chỉ những người có thể chống lại sự cám dỗ của thánh vật, thoát ra khỏi ảo giác kỳ quái, thực sự làm chủ thánh vật và sử dụng nó mới miễn cưỡng có thể đạt được tiêu chuẩn của Thần Tử.
Sau khi Thư Ca rời đi, đã rất nhiều năm chưa từng có người như vậy xuất hiện.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, thuỷ kính biểu hiện, một trong mười hai người đã bắt đầu có dấu hiệu điên loạn dưới ảnh hưởng của ảo ảnh kỳ lạ do thánh vật tạo ra.
Bọn họ đã từng trải qua những chuyện này và biết rằng khi đối diện với thánh vật, rất nhiều người sẽ bị ảo cảnh mê hoặc, cố gắng hấp thu năng lượng của thánh vật để đạt được mục đích phi thăng trong ảo cảnh.
Nhưng đây chẳng qua chỉ là biểu hiện giả dối mà thôi.
Ba vị phó tôn nhìn vào đồng hồ nước, trong lòng nặng trĩu.
Hiện tại cách kỳ hạn một canh giờ, ngay cả một phần hai mươi còn chưa tới.
Trong cung điện tối tăm, Kỳ Niệm Nhất nghiêng đầu nhìn chằm chằm bông hoa này trong chốc lát, trước mắt chợt hiện ra một vài hình ảnh kỳ quái.
Nàng hơi nheo mắt lại, có chút ngạc nhiên rồi tiến lại gần vài bước.
Hoa Khê tôn giả nhìn chằm chằm động tác của nàng trong thuỷ kính, trái tim bị treo lên cao cao.
Nàng ta nhìn Kỳ Niệm Nhất từng bước một tới gần thánh vật, chỉ cần bước thêm một bước nữa sẽ có thể xuyên qua ranh giới an toàn.
Hoa Khê tôn giả trở nên lo lắng.
Sau khi xuyên qua ranh giới an toàn, sẽ rất dễ bị ảo giác của thánh vật cám dỗ, sau đó đánh mất bản thân.
Thanh Di tôn giả nhìn tình huống có chút hỗn loạn trên màn ản, lạnh nhạt nói: “Bảo Thiên Nam dẫn người vào đưa những người không thể tỉnh táo ra ngoài.”
Không lâu sau, người đầu tiên bị bắt phải rời khỏi thánh vật xuất hiện.
Sau khi bị cưỡng ép đưa đi, trong mắt hắn đã có chút dấu hiệu điên cuồng, liều mạng cắn xé người của Thần Điện: “Buông ta ra! Ta là con của Thần, ta phải phi thăng!”
Tinh Thiên Nam mệt mỏi xua tay: “Dẫn hắn tới tĩnh thất tìm đại y sư.”
Trong thủy kính, Kỳ Niệm Nhất trực tiếp bước qua ranh giới an toàn kia.
Hoa Khê tôn giả lo lắng tới cực điểm, sau đó nhìn thấy nàng bước qua ranh giới an toàn xong thì… chậm rãi ngồi xuống?
Nàng lại đả toạ ngay tại chỗ, ngay trước mặt thánh vật?
Lúc này, ngay cả Thanh Di tôn giả cũng có chút tò mò, ba vị phó tôn ghé vào cùng nhìn chằm chằm Kỳ Niệm Nhất.