Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 571 - Chương 571. Chương 571

Chương 571. Chương 571 Chương 571. Chương 571

Không ngờ tới khắp nơi đều đang nghị luận về chuyện này: “Ta cũng nghe nói, không chỉ có thế, bọn họ còn nói bởi vì huyết mạch Thần Chỉ trong cơ thể của chúng ta có được không chính đáng, đã bị ô nhiễm, cho nên chúng ta vừa sinh ra đã bị gieo rắc một mối họa vào trong cơ thể, trừ phi tẩy sạch ô nhiễm, nếu không thì sau này sẽ có nguy cơ bị phát điên.”

“Ta còn nghe nói, những người trước kia phát điên bởi vì năng lực huyết mạch, đều bị nhốt trong Thần Sơn.”

Mọi việc được nghị luận như thế, đã nhiều ngày lan rộng khắp bốn phía ở Nam Cảnh, liên tục không ngừng.

Kỳ Niệm Nhất biết, đây cũng không thể xem là thật sự đạt được mục đích cuối cùng, người nghe thấy tin đồn này, chỉ biết xem đây là một chuyện cười hoang đường, nghe xong chỉ cười bỏ qua, chỉ cho là trò đùa.

Nhưng khi người nghiêm túc thảo luận chuyện này trở nên nhiều hơn.

Khi có một người, hai người, mười người, một trăm người, thậm chí trăm vạn người.

Cho dù bọn họ chỉ cho rằng đây là trò đùa, thì cũng không khỏi tự hỏi, có phải thật sự có chuyện này hay không.

Ngay lúc đó sẽ gieo trong lòng bọn họ một hạt giống.

Đây chỉ là bước đầu tiên.

Khi mọi chuyện đã gần như ổn thoả, Kỳ Niệm Nhất nhờ Thiên Tôn giúp một việc.

Công pháp Diệp Hi Vi đang tu luyện, trùng hợp giống với chuyện nàng phải làm.

Sau khi nghe nàng nói xong, Diệp Hi Vi hơi nhướng mày, kinh ngạc với sức tưởng tượng của nàng.

“Ngươi muốn nói là, kêu ta mang chân tướng vào Tố Mộng Trận, tạo thành một ảo cảnh, cấy vào trong mộng của mọi người?”

Kỳ Niệm Nhất gật đầu, cười nói: “Ta từng nghe sư tôn nói, công pháp của ngài tên là Liên Hoa Ảo Mộng, đối với chuyện này, chắc sẽ rất có tác dụng. Nếu là người bình thường, chỉ sợ là không thể đồng thời gây ảnh hưởng cho nhiều người ở Nam Cảnh như vậy được, nhưng ngài là một trong hai người có cảnh giới Đại Thừa, ta nghĩ chuyện này, không phải ngài thì không được.”

Diệp Hi Vi nhìn chằm chằm nàng một lúc, tò mò hỏi: “Ngươi vẫn luôn như vậy sao?”

“Thế nào?”

Diệp Hi Vi phức tạp nói: “Tận dụng hết… khả năng của tất cả mọi người.”

Cho dù mình là tiền bối của nàng, cho dù là tuổi tác bối phận hay là tu vi cũng đều cao hơn nàng không ít, nhưng nàng ta cũng vẫn như thế, vẫn bị sắp xếp đi làm việc, còn phải làm theo.

Kỳ Niệm Nhất thẳng thắn nói: “Đúng là như thế.”

Nàng nói thêm: “Không chỉ có ngài, ngay cả sư tôn của ta cũng bị ta sắp xếp.”

Nàng thẳng thắn bày ra vẻ ta chính là loại người như vậy, khiến Diệp Hi Vi không thể không bật cười.

Đêm đó, mấy trăm vạn người ở Nam Cảnh, tất cả đều có cùng một giấc mộng.

Ở trong mộng bọn họ trở về một ngàn năm trước, gặp được thần minh Bạch Trạch giáng thế, hình ảnh ơn trạch thế nhân. Năm vị tổ tiên lưu danh trong sử sách, vẫn luôn làm cho bọn họ tự hào đang lừa Bạch Trạch, lúc dùng sợi tóc của Bạch Trạch chế thành dây thừng trói hắn lên, thì cảnh trong mơ đột nhiên dừng lại.

Ngày hôm sau, tất cả mọi người gần như buồn bã ỉu xìu.

“Không phải là gần đây nghe nhiều những lời đồn lung tung lộn xộn kia, nên ban ngày nghĩ gì thì ban đêm mơ thấy cái đó chứ.”

“Kỳ lạ, ngươi cũng mơ như vậy?”

“Chẳng lẽ ngươi cũng vậy?”

Đầu đường cuối ngõ khắp nơi đều đang thấp giọng nghị luận, nửa ngày trôi qua, bọn họ mới ý thức được, mơ thấy giấc mộng này không chỉ có bản thân mình, mà mỗi người trong tòa thành, từ con nít đến người già, đều không ngoại lệ, tất cả đều có cùng một giấc mộng.

Đây không còn đơn giản chỉ là ngày nghĩ đêm mơ có thể giải thích nữa.

“Chẳng, chẳng lẽ đây là thần giáng sao?” Bọn họ lo lắng nói, “Nếu chuyện trong mơ là sự thật, vậy chúng ta... đã phản bội thần của chúng ta? Chẳng lẽ đây là trừng phạt thần minh giáng xuống sao?”

Không ngờ tới, đêm thứ hai, cảnh trong mơ lại lần nữa xuất hiện.

Lần này, bọn họ nhìn thấy năm người kia tàn nhẫn giết hại thần minh đã ban ân huệ cho bọn họ. Cảnh trong mơ lại lần nữa đột nhiên dừng lại khi đao nhọn đâm vào cơ thể của Bạch Trạch, làm vô số người trong mơ bừng tỉnh, mờ mịt nhìn xung quanh, không biết bản thân rốt cuộc đang ở nơi nào.

Bình Luận (0)
Comment