Thần Tử đã nói thế nào —— các ngươi hoàn toàn không hiểu đấu pháp.
Lúc ấy bọn họ không tin, sau đó chỉ thấy Thần Tử không cần lực lượng huyết mạch, thậm chí không cần tu vi, chỉ dựa vào kiếm pháp cũng có thể thắng tu sĩ Nguyên Anh Cảnh, bọn họ cũng không thể không thừa nhận, kỹ xảo đấu pháp của Nam Cảnh và ngoài cảnh chênh lệch thật sự quá lớn.
Nam Cảnh khua chiêng gõ mõ mà tiến hành huấn luyện, bọn họ cũng càng ngày vàng hiểu rõ Thâm Uyên.
Kỳ Niệm Nhất phát hiện đám người ở Nam Cảnh này thật sự đóng cửa quá lâu, hoàn toàn không hiểu biết thế giới bên ngoài là thế nào, nàng đều đang tính toán, nếu không thì trở về Thương Hoàn mời người lại đây thành lập một cơ cấu chuyên môn dạy dỗ tri thức về bên ngoài Nam Cảnh, một năm chớp mắt đã kết thúc.
Kỳ Niệm Nhất và Mặc Vô Thư đếm số bầu rượu trong túi giới tử của mình, mắt thấy đã rỗng tuếch.
Nàng cô cùng ưu sầu: “Còn có nửa tháng là ăn tết, lúc này của năm ngoái, ta đang ở Vẫn Tinh Phong uống rượu do đại sư huynh ủ, ăn thịt nướng của nhị sư huynh, vuốt đám lông xù xù ở sau núi.”
Phi Bạch nhắc nhở nàng: “Hai chuyện đầu tiền là không làm được, một chuyện cuối cùng thì ngươi còn miễn cưỡng có thể thỏa mãn một chút.”
Nghe hắn nói như vậy, Kỳ Niệm Nhất mới nhớ tới bên cạnh mình quả thật có một con lông xù xù, nàng vận chuyển Vạn Linh Triều, ánh sáng trắng chợt lóe, nhóc gấu trúc chợt xuất hiện trước mặt bọn họ.
Cơ Sướng mờ mịt ngẩng đầu, không biết vì sao mình đột nhiên bị triệu hồi ra đây, lập tức đã bị Kỳ Niệm Nhất xách cổ ôm lên vò đầu ôm mặt hung hăng xoa nắn một trận.
Mặc Vô Thư thấy thế cũng xoa nhẹ đầu của gấu trúc một trận.
Cơ Sướng gian nan mà múa may tay chân, miệng phun tiếng người: “Các ngươi như vậy là được rồi!”
Mặt của Kỳ Niệm Nhất không thay đổi: “Câm miệng, không được nói tiếng người.”
Cơ Sướng tức giận đến trợn trắng mắt.
Đang vui đùa, thì Kỳ Niệm Nhất đột nhiên cảm giác được mình hoảng hốt một chút.
Nàng hình như cảm giác được, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Mặc Vô Thư.
Mặc Vô Thư đột nhiên đứng dậy, mày nhíu chặt: “Đã xảy ra chuyện.”
Hắn trấn áp cơ thể ở Thâm Uyên, cảm nhận được một sự dao động mãnh liệt.
Mặc Vô Thư nhắm mắt lại, thần niệm xuyên qua mấy ngàn vạn dặm, thấy được bộ dạng của Thâm Uyên hiện giờ.
Vô số sinh vật Thâm Uyên có hình dạng xấu xí quỷ dị bò lên từ thang trời, điên cuồng công kích Thần Cơ của trạm canh gác tới đóng cửa Thâm Uyên, bóng đen ùn ùn kéo đến tràn ngập trên bầu trời Thâm Uyên, bầu trời một mảnh đen nhánh, ảm đạm không ánh sáng.
Tất cả thành viên Thần Cơ đều bị triệu tập, đóng quân ở cạnh Thâm Uyên, đã rơi vào tử chiến.
Yến Hoài Phong đứng ở hàng đầu, cùng với vài tu sĩ Kiến Long Môn khác dùng cơ thể đúc thành phòng tuyến kiên cố, không cho sinh vật Thâm Uyên có cơ hội đột phá kết giới đi đến đại lục.
Lần bạo động này của Thâm Uyên lại mạnh hơn bất cứ lần nào trước đó.
…
Trạm canh gác Thần Cơ, Phi Ưng lông vàng xẹt qua không trung, biến thành hình người rơi xuống.
Hắn kinh hãi nói: “Mấy thứ kia giống như điên rồi, hoàn toàn không thèm để ý tới chúng ta mà tiến công.”
Yến Hoài Phong nhíu chặt mày: “Lần này có thể tìm được nguyên nhân không?”
Phi Ưng lắc đầu, Bùi Hoằng tạm dừng một lát, trầm giọng nói: “Có phải là bọn họ muốn sửa thang trời hay không?”
Phi Ưng: “Một đám quái vật không có thần trí cũng biết sửa thang trời?”
Mặt của Yến Hoài Phong trầm như nước, chậm rãi nói: “Là kẻ thù của mấy thứ này nhiều năm như vậy, ngươi còn tin tưởng chúng nó thật sự không có thần trí hay sao?”
Bên vách núi Thâm Uyên, tất cả trận pháp sư của Thần Cơ dựng thẳng hộ pháp đại trận lên, nhìn yêu ma quỷ quái liên tục xông lên trên, sắp xuyên qua kết giới và trận pháp.
Quỷ ảnh trùng trùng điệp điệp, không biết khi nào bầu trời Thâm Uyên tràn ngập mây đen biến hóa kỳ lạ, phía trên mây đen dường như có ánh sáng màu máu chợt lóe trên không trung.