Hôm mà hắn độ kiếp Thái Hư Cảnh, lúc đó tất cả Thiên Thu Tuế trên thế gian này đều đích thân tới, chúc mừng vì tu vi của hắn đã đạt tới đỉnh.
Ngoài kiếm đạo ra thì hắn còn am hiểu luyện khí, năm đó từng có luyện khí sư nói rằng, Vân Dã là người có thiên phú luyện khí, thậm chí còn cao hơn thiên phú kiếm đạo của hắn, đợi một thời gian nữa thì chắc chắn thành tựu luyện khí sẽ phi thường.
Đúng là chuyện sau đó đã chứng minh hắn tinh thông con đường này còn sâu sắc hơn cả kiếm đạo.
Hắn trở thành Thần Thợ Rèn mà mọi người đồn thổi, là người đúc kiếm lợi hại nhất.
Năm ấy hắn ba mươi tuổi, gần như đã đạt được hết những thành tựu cao nhất mà những người tu hành trên thế giới này có thể đạt được, nhưng hắn lại không cảm thấy đây là chuyện đáng để tự hào.
Nếu để hắn chọn thì hắn muốn tìm một đỉnh núi yên tĩnh, làm bạn với khoáng thạch và linh hỏa hơn, tự do nhàn rỗi, yên tĩnh tự tại.
Nhưng trò đời không chấp nhận cho hắn được tự tại.
Thiên Thu Tuế trên đại lục ngã xuống ở Thâm Uyên hết người này đến người khác, trong nháy mắt, hắn đã trở thành một trong số ít người còn lại đứng đầu trong thiên hạ này.
Sinh vật Thâm Uyên sẽ không quan tâm đến chuyện lòng ngươi muốn được thanh tịnh, chỉ muốn sống nhàn nhã thong dong.
Chúng nó muốn thâu tóm đại lục, ăn thịt nhân loại, cho dù ngươi là loại người gì.
Vậy nên hắn đành phải gánh vác trách nhiệm chống lại Thâm Uyên.
Cho dù hắn không còn nữa thì vẫn còn Vô Thư, sau Vô Thư thì vẫn còn rất nhiều người người trước ngã xuống, người sau tiến lên.
Lúc Niệm Nhất hỏi hắn, có phải lấy thân tế kiếm đau lắm hay không, đã từng do dự hay chưa.
Khi đó hắn vẫn luôn chắn chắn rằng chưa từng có, chỉ là vì hắn có năng lực này, lại đúng lúc đứng đầu trong thiên hạ, vì thế cũng nên gánh lấy bầu trời này thay cho người trong thiên hạ.
Lúc ấy hắn không thể không biết ngượng mà nói với nàng rằng đương nhiên đã từng do dự, cảm giác bị linh hỏa thiêu đốt, thân thể hoả táng từng chút một trong lò đúc kiếm chính là sự đau đớn mà hắn chưa từng có từ trước tới nay trong cuộc đời.
Nhưng lúc ấy có một câu hắn không nói dối.
Nguyên nhân hắn làm chuyện này vẫn luôn rất đơn giản, chỉ là vì đúng lúc hắn có thể làm được, chỉ thế mà thôi.
Bóng dáng Phi Bạch lúc rõ lúc mờ ở phía sau Kỳ Niệm Nhất, một kiếm này cất chứa hai kiếm tâm của một thiên tài kiếm đạo chưa xuất thế và một thợ đúc kiếm mạnh nhất đương thời, không có bất cứ tạp niệm gì.
Chỉ là sức mạnh thuần túy như thế mà đã có thể rẽ mây xé trời, chém xuống một nhát đầy phẫn nộ.
Phía trên Thâm Uyên, tất cả mọi người đều thấy nhát kiếm này.
Cũng nhìn thấy hai bóng người chồng lên nhau đứng sau nhát kiếm đó.
Kiếm phong đánh tới, tà vật tránh lui.
Ba quỷ ảnh phải dừng bước vì nhát kiếm này, cự kiếm của nàng giáng xuống thân thể hư vô của quỷ ảnh đứng giữa trong số đó.
Chỉ một thoáng đã chém nó tan thành bột mịn, hóa thành tro bụi bay đi.
Lần này, nó không khôi phục lại như cũ nữa.
Kỳ Niệm Nhất thở phào nhẹ nhõm, thân thể của nàng và cảnh giới thần hồn chưa đủ để gánh vác được lực lượng của Thiên Thu Tuế như Phi Bạch trong thời gian quá dài, một kiếm qua đi đã hơi có cảm giác kiệt sức rồi.
Ý thức hơi thả lỏng một chút, trong nháy mắt, mây đen bên trên Thâm Uyên cuộn lên dữ dội, hô hấp Kỳ Niệm Nhất cứng lại, phát hiện sau khi nàng nghiền nát một con quỷ ảnh trong số đó, mặc dù quỷ ảnh không sống lại nhưng dường như hai con quỷ ảnh còn lại đã hấp thu lực lượng của nó rồi trở nên mạnh mẽ hơn.
Thân ảnh chúng nó lại bành trướng thêm, nhưng thân thể cao lớn đó lại không ảnh hưởng chút nào đến độ linh hoạt của bọn chúng lúc hoạt động.
Chỉ trong chớp mắt, một con quỷ ảnh đã thoắt hiện ra trước mặt Kỳ Niệm Nhất, bóng đen tản ra, chỉ cần chậm một giây thôi là nó đã bao trùm lấy nàng rồi.