Số lượng người của nhóm người bọn họ cũng khá khổng lồ, lúc này đang tản ra tứ phía, phóng tầm mắt nhìn ra xa, trên vùng đất hoang đâu đâu cũng có bóng người, trông khá là chấn động.
Trong số đó, người Nam Cảnh là nhiều nhất.
Nhóm người lần đầu tiên rời khỏi Nam Cảnh này, ở bên ngoài cho dù là nhìn thấy gì đi chăng nữa đều cảm thấy mới mẻ, đến ngay cả khi nhìn thấy người khác cũng phải nhìn người ta tận mấy lần với ánh mắt hăng hái thích thú.
Diêu Quang đứng ở bên cạnh Kỳ Niệm Nhất, nhẹ nhàng thở dài nói: “Nếu không phải ra khỏi kết giới, ta thật sự không thể ngờ rằng, ở bên ngoài kết giới lại có nhiều anh tài thiếu niên như thế này, có thể thấy được những ngày tháng ở trong Thần Cảnh, quả đúng là tầm nhìn hạn hẹp, cho rằng bản thân mình vô cùng lợi hại.”
Tống Chi Hàng cũng thở dài nói: “Ai bảo không phải chứ, nếu như không ra khỏi kết giới, ta cũng sẽ không thể được chứng kiến phương pháp tu luyện bùa đáng kinh ngạc như vậy.”
Hai người đều đang ở bên cạnh Kỳ Niệm Nhất, đang nói mấy chuyện có cũng được mà không có cũng chẳng sao, thì lại nhìn thấy Ngọc Trùng Cẩm đột nhiên đi về phía trước.
Ngọc Trùng Cẩm nở một nụ cười rạng rỡ với nàng, khi Kỳ Niệm Nhất đang định chào hỏi lại, thì nghe thấy Ngọc Trùng Cẩm nói một cách nghiêm túc, như thể là đối với một người xa lạ vậy: “Vị đạo hữu này, vừa rồi có may mắn có thể được sát cánh chiến đấu một phen, kiếm của ngươi thật sự rất tốt.”
Kỳ Niệm Nhất dừng một chút, sau đó do dự nói: “Vị... đạo hữu này?”
Đang nói chuyện, Lê Nhạn Hồi cũng đi tới đây, lịch sự khách khí nói: “Ta nhìn thấy kiếm của vị đạo hữu này có chút quen mắt, lúc trước ta có một vị bằng hữu cũng dùng kiếm giống vậy, không biết đạo hữu có quen biết nàng ấy không?”
Kỳ Niệm Nhất: “...”
Lúc này đúng lúc có một cơn gió thổi qua, làm lay động mái tóc trắng của nàng.
Nàng mãi mới nhớ ra lúc trước nàng không hề rời khỏi Tinh Trần Sa một giây phút nào, bị che mất nửa khuôn mặt.
Đôi mắt là bộ phận quan trọng nhất trên một khuôn mặt, nếu như che mắt lại thì người khác sẽ rất khó để nhớ được toàn bộ khuôn mặt.
Đặc biệt là bây giờ, mái tóc đen như của nàng đã biến thành màu trắng như tuyết.
Đám người này sẽ không....?
Lông mày Kỳ Niệm nhướng lên, ngước mắt lên liền nhìn thấy Sở Tư Niên đang chậm rãi đi tới.
Người khác thì nàng không dám nói, nhưng từ cái tình cảm cùng nhau lớn lên của nàng với Sở Tư Niên, nàng có thể chắc chắn rằng, chưa nói đến đầu tóc của nàng đã biến thành màu trắng, cho dù nó chuyển sang màu đỏ, xanh lục hay biến thành nhiều màu sắc đi chăng nữa, Sở Tư Niên vẫn có thể nhận ra nàng.
Vừa định mở miệng, đã nhìn thấy Sở Tư Niên cầm kiếm hành lễ, nhưng mà vẫn lại là dáng vẻ vô cùng khách khí như đối với người lạ vậy, sau đó lạnh nhạt nói: “Không biết vị đạo hữu này tên họ là gì vậy?”
Kỳ Niệm Nhất: “...”
Nàng hít sâu một hơi, không nhịn được nói: “Mắt của các người....”
Lời còn chưa dứt, đã nhìn thấy một bóng người lao tới ôm trọn lấy nàng vào lòng.
Tiêu Dao Du nhìn tóc của nàng, làm bộ lo lắng: “Công chúa điện hạ của ta à, trong khoảng thời gian này ngươi đã phải trải qua những chuyện gì ở bên ngoài vậy? Tại sao tóc lại bạc trắng hết cả rồi?”
Nàng ta quay đầu mắng mấy nam nhân một cách nghiêm khắc: “Các ngươi bị làm sao đấy! Bị mù rồi à? Không nhận ra Niệm Nhất sao?”
Nói xong, lại nhìn thấy Ngọc Trùng Cẩm quay đầu đi, bả vai run rẩy, đã hoàn toàn không thể nhịn được cười nữa.
Sở Tư Niên và Lê Nhạn Hồi cố gắng bình tĩnh lại một chút, chỉ hơi che mặt lại, ý cười trong mắt rõ ràng.
Tiêu Dao Du: “...Các người có ý gì đấy? Hẹn trước để diễn kịch với nhau mà không bảo ta à? Tất cả hợp lại chỉ có ta là người thành thật nhất hả?”
Ngọc Trọng Cẩm nhìn Kỳ Niệm Nhất không chớp mắt: “Thì ra ngươi trông như thế này.”