Nàng ta nhỏ giọng: "Nghe nói trước kia Minh đại tiểu thư rơi vào lưới tình với đệ tử đứng đầu Thương Hoàn các ngươi, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, cuối cùng không đi tới đâu."
Kỳ Niệm Nhất và Mộ Vãn đồng thời lên tiếng: "Có phải nàng ta bị mù rồi không?"
Sau đó liếc nhau với vẻ mặt kỳ lạ, cuối cùng cả hai dời mắt sang chỗ khác.
Tiêu Dao Du sửng sốt: "... Ta thấy Tạ đạo hữu cũng không tệ mà?"
Cùng lúc đó, Minh Nhiên mới vừa đi tới trước mặt Tạ Thiên Hành.
Nhìn nữ tử lạnh lùng kiêu ngạo trước mặt, đôi mắt đào hoa của Tạ Thiên Hành rũ xuống, cười khổ nói:
"A Nhiên, đã lâu không gặp."
Nhưng Kỳ Niệm Nhất vẫn không thể thuận lợi hóng được chuyện của Tạ Thiên Hành.
Bụi đất nổi lên cuồn cuộn ở phía Nam, rất nhiều người đang đến đây. Nàng nhìn ra xa, người dẫn đầu mặc áo xanh phiêu dật, dáng vẻ không vướng bụi trần.
Mà sau khi Ngọc Sanh Hàn tới, hắn liếc mắt nhìn thoáng qua mọi người, lập tức đi tới trước mặt Kỳ Niệm Nhất.
Kỳ Niệm Nhất: … Xúi quẩy thật.
Kỳ thực ai nấy cũng đều cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ giữa Kỳ Niệm Nhất và Ngọc Sanh Hàn. Nhưng ngại quyền thế và nắm đấm nên chẳng ai nói toạc ra mà thôi.
Bây giờ lại thêm một Minh đại tiểu thư tới, Minh gia ở Tây châu cũng là đối tượng không thể trêu vào, cả đám người nhìn trái nhìn phải, phát hiện mình không xứng ăn dưa của bên nào hết, thế là lập tức tiếc nuối giải tán.
"Không phải Ngọc thiếu minh chủ không muốn can thiệp vào chuyện ở Vô Vọng Hải sao? Sao đến lúc chúng ta giải quyết gần hết kẻ thù rồi mới tới thế này?" Kỳ Niệm Nhất bình tĩnh hỏi.
Trong mắt Ngọc Sanh Hàn không có chút tình cảm nào: "Vốn dĩ cũng không tính đến, nhưng lại sợ ngươi chết ở đây."
Dù là nhân tu hay là yêu tu, một khi tu vi đạt đến Nguyên Anh thì sự chênh lệch giữa mỗi tiểu cảnh giới cũng khác nhau như trời và đất.
Kỳ Niệm Nhất nhớ tới cảnh tượng hắn đâm một kiếm sau lưng nàng, sau đó đưa nàng tới Thâm Uyên để hiến tế trong sách, có làm thế nào cũng không tin những lời này là thật.
Nhưng kỳ lạ là, từ Thiên Nhãn cho tới Thiên Thính đều nói với nàng rằng Ngọc Sanh Hàn không nói dối.
Hắn thật sự sợ nàng sẽ chết ở đây.
Kỳ Niệm Nhất cảm thấy sinh vật gọi là nam nhân này đúng là khó hiểu.
Nàng ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Vậy cảm ơn Ngọc thiếu minh chủ đã quan tâm, để báo đáp, sau khi ta ra khỏi Vô Vọng Hải sẽ giải trừ hôn ước với Ngọc thiếu minh chủ."
Ngọc Sanh Hàn đã sải một bước chân để rời đi, nhưng lại vì những lời này mà dừng lại.
Hắn nhếch khóe miệng, quay đầu nhìn Kỳ Niệm Nhất, ánh mắt vô cùng trào phúng: "Sao ta lại không biết Mặc Quân dạy ra được đệ tử ngây thơ như ngươi nhỉ?"
"Tốt hơn là ngươi nên cầu nguyện hôn ước này có thể kéo dài hơn một chút đi." Ngọc Sanh Hàn nhìn về nơi xa, ánh mắt trống rỗng: "Hôn ước này là bùa giữ mạng của ngươi đấy."
[Cũng là bùa đòi mạng của ta.]
Lỗ tai Kỳ Niệm Nhất lay động, cuối cùng cũng nghe được lời thật lòng của Ngọc Sanh Hàn.
Quả nhiên hắn biết chuyện Quỷ Cốc phê mệnh.
Cũng biết trong phê mệnh nói nàng sống không quá năm năm. Nhưng bùa đòi mạng là có ý gì?
"Ý của ngươi là, hôn ước này là giao dịch giữa sư tôn ta và phụ thân ngươi?" Kỳ Niệm Nhất suy nghĩ một lúc, đột nhiên hiểu ra nguyên nhân.
Ngọc Sanh Hàn im lặng hồi lâu: "Quả nhiên ngươi cũng biết chuyện phê mệnh, vậy nên ngươi liều mạng cứu những người bị nhốt ở Vô Vọng Hải này là vì không cứu được bản thân nên mới muốn bù đắp sang cho người khác sao?"
"Sao ngươi biết ta không cứu được chính mình?"
Ngọc Sanh Hàn lạnh lùng nói: "Bởi vì phụ thân ta cho dù có phải hi sinh đích trưởng tử cũng nhất quyết muốn giết chết ngươi."