Vẻ mặt Yến Hoài Phong từ ngạc nhiên chuyển dần sang méo mó.
Ánh mắt Ôn Hoài Du vi diệu dừng lại ở đôi bàn tay đang nắm chặt kia hồi lâu, sau đó kéo dài giọng nói, gằn từng chữ: “Tiểu Tứ, có muốn giới thiệu với bọn ta một chút không, vị này là?”
Phi Bạch tự xưng là người đã trải qua việc đời.
Thậm chí thời điểm cái tên Vân Dã này nổi tiếng, ngoại trừ Mặc Vô Thư, thì mấy người trước mặt hắn còn chưa ra đời.
Nhưng hiện tại, hắn có một chút chột dạ hiếm có.
Ánh mắt Phi Bạch và Mặc Vô Thư giao nhau trên không trung.
Mặc Vô Thư tuyệt vọng đỡ trán, hắn sợ Kỳ Niệm Nhất lại nói ra lời làm mọi người kinh ngạc như “hắn là kiếm của ta”, nên trước khi nàng mở miệng, hắn nói: “Hắn tên Vân Dã, là huynh trưởng của ta.”
Nghe được hai chữ huynh trưởng, vài người lộ ra ánh mắt có chút mờ mịt.
“Đồng thời, cũng là kiếm linh của nàng.”
Phi Bạch dựa vào khí phách đã rèn luyện trải đời nhiều năm, nhanh chóng tỉnh táo lại, hắn nhìn chằm chằm ánh mắt ba vị sư huynh Kỳ Niệm Nhất, bình tĩnh nói ra lời này.
Trong mắt Ôn Hoài Du lộ ra sự hiểu rõ.
Yến Hoài Phong và Cung Lăng Châu lại càng khó hiểu.
Ôn Hoài Du yên lặng nhìn Phi Bạch một cái, rũ mắt nói: “Vào nhà nói đi.”
Lục Thanh Hà đứng trong đám người, tiến cũng không được, lùi cũng không xong.
Hắn tuyệt vọng nghĩ, trong một đêm mà biết nhiều bí mật của Vẫn Tinh Phong như vậy, vậy khi hắn trị bệnh xong có thể toàn vẹn ra khỏi Thương Hoàn không đây?
Sắc trời đã muộn, trong nhà trúc thắp lên ngọn đèn vàng ấm áp, chiếu sáng căn phòng tối.
Đã lâu không về, phòng của nàng vẫn sạch sẽ như ban đầu, nệm chăn trên giường không có một chút bụi, vừa nhìn là biết do Ôn Hoài Du thường xuyên dọn dẹp tỉ mỉ.
Rượu qua ba tuần, Kỳ Niệm Nhất, Phi Bạch và Mặc Vô Thư mới giải thích rõ ràng chuyện thần thợ rèn Vân Dã biến thành kiếm linh như thế nào.
Lục Thanh Hà bị ép gia nhập hội nghị gia đình năm người của sư môn Vẫn Tinh Phong nên đứng ngồi không yên, hắn chỉ có thể cúi đầu uống rượu, ý đồ nhờ cách chuốc say bản thân để tránh nghe được vài chuyện không nên nghe.
Sau khi nghe kế hoạch của Vân Dã và cuộc gặp tình cờ năm đó, Yến Hoài Phong khâm phục không thôi, giơ chén rượu lên: “Vân Dã đại sư, có lẽ ta nên gọi ngài một tiếng sư bá, vì nghĩa cử đúc kiếm cao thượng năm đó của ngài, ta kính ngài một ly.”
Hắn không đợi Vân Dã nói chuyện, đã uống một hơi cạn sạch, sau đó lại rót cho mình hai ly.
Sau ba ly, sắc mặt Yến Hoài Phong có chút men say, hắn lộ ra vẻ mặt vừa bi thương vừa tức giận, dựa vào bàn lẩm bẩm cái gì đó.
Tu vi mọi người ở đây không thấp, tất nhiên là nghe rõ Yến Hoài Phong đang nói cái gì.
“Nhưng hắn đã hơn ba trăm tuổi rồi, quá già, người này không được, rất không được, Niệm Niệm, chúng ta đổi người khác đi, sư huynh quen biết rất nhiều thiếu niên tài tuấn...”
Mặc dù đang say, nhưng hai chữ “thiếu niên” này vẫn bị Yến Hoài Phong hung hăng nhấn mạnh một phen.
Phi Bạch: “...”
Mặc Vô Thư nhìn Phi Bạch bằng ánh mắt đồng cảm, nhưng là một đệ đệ tốt, hắn vẫn nói: “Thật ra, ba trăm năm đó coi như chưa từng xảy ra với hắn vậy.”
Ôn Hoài Du đảo mắt, cười như không cười: “Sư tôn, ta cảm thấy có lẽ hiện tại người không thích hợp phát biểu.”
Mặc Vô Thư: “...Được, ta không nói nữa.”
Ánh mắt Ôn Hoài Du dừng trên người Phi Bạch, sau đó nâng tay rót cho Phi Bạch một ly rượu.
Hắn nhìn Phi Bạch chằm chằm, nói: “Ta đã từng gặp người.”
Tác giả có lời muốn nói:
Người đứng đầu gia đình fake: Mặc Quân
Người đứng đầu gia đình real: Đại sư huynh
Cuộc sống gà bay chó sủa hằng ngày ở Vẫn Tinh Phong ngày mai chắc là còn một chương.