Phi Bạch nghe được ba chữ ‘đồng tâm khế’ thì chậm rãi quay đầu, hắn dùng một ánh mắt vi diệu nhìn chằm chằm Mặc Vô Thư.
Mặc Vô Thư dừng lại một chút, hắng giọng, có chút xấu hổ nói: “Chuyện này, có lẽ... Tạm thời không giải được.”
Phi Bạch chậm rãi nhướng mày, ánh mắt nhìn đệ đệ hắn không hề thân thiện tí nào.
Mặc Vô Thư giải thích: “Đồng tâm khế là pháp thuật bản nguyên, phải ở trạng thái linh thể và thân thể hợp nhất mới có thể thi triển, nhưng thân thể ta hiện giờ còn đang trấn áp ở Thâm Uyên, không thể rời đi, nên nếu muốn giải đồng tâm khế thì hai người các ngươi phải cùng xuống Thâm Uyên, vào sâu Thâm Uyên, đến nơi ta đang ở, sau khi linh và thể ta hợp nhất, mới có thể giải khế cho các ngươi.”
Kỳ Niệm Nhất bất đắc dĩ: “Vậy không phải chúng ta phải đợi đến Thiên Thu Tuế mới xuống được Thâm Uyên sao?”
Mặc Vô Thư nhún vai: “Có lẽ thân thể ta không thể ngăn chặn dị động của Thâm Uyên, bất đắc dĩ phải rời khỏi nơi đó.”
Kỳ Niệm Nhất: “...Vậy vẫn là vế trước đi.”
Lúc trở về, ba vị sư huynh của Kỳ Niệm Nhất đều say đến không đi nổi, Mặc Vô Thư tay trái khiên Yến Hoài Phong, tay phải xách Cung Lăng Châu, Lục Thanh Hà vốn dĩ chuẩn bị đỡ Ôn Hoài Du dậy, nhưng lại bị Ôn Hoài Du giơ tay ngăn cản.
Gió đêm mùa đông thổi qua, hắn hơi tỉnh táo một chút, bước chân rảo bước lên núi có chút hỗn loạn, trở lại chỗ ở của mình.
Sau đó, cô đơn tựa vào cửa, rũ mắt nhìn về phía xa, hồi lâu không cử động.
Đã mấy trăm năm trôi qua, đột nhiên nhìn thấy Phi Bạch, đoạn ký ức trước kia lại bị đánh thức.
Lần trước nhìn thấy Phật tử cũng vậy.
Năm nay rất kỳ lạ, luôn có một ít người có liên quan đến Phật quốc xuất hiện ở trước mặt hắn, giống như là đang nhắc nhở hắn không được quên đoạn quá khứ đó.
……
Ngày đầu năm của Thương Hoàn cũng có những thói quen giống phàm nhân Đông Châu
Ngọn núi cao nhất thiên hạ vừa uy nghiêm vừa thanh lãnh, tưởng chừng như không thể với tới, nhưng Thương Hoàn vào những ngày tết này cũng sẽ treo đầy lồng đèn đỏ rực rỡ sáng ngời, cũng sẽ dán những câu đối xuân và hoa giấy lên cửa sổ.
Trước giao thừa một ngày, khi Kỳ Niệm Nhất đứng lên, nhìn thấy Yến Hoài Phong đang cắt hoa bên cửa sổ, Ôn Hoài Du ở bên cạnh đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn và rượu ngon cho ngày mai, còn Cung Lăng Châu đang lén lút ăn vụng ở phía sau hắn.
Kỳ Niệm Nhất phát hiện không chuyện gì để làm, liền liếc nhìn Phi Bạch, sau đó thả Cơ Sướng ra, để gấu trúc nằm sấp trên vai nàng, hai người một gấu đi xuống núi, đến Lê Thành mua một ít đồ dùng ngày tết.
Trước khi đến Hải Thị, Kỳ Niệm Nhất có thói quen đến cửa hàng bán cao dưỡng da mà nàng thích nhất, lại phát hiện bà bà đã mở cửa hàng ở Lê Thành mười mấy năm, chẳng biết đã đóng cửa và rời đi từ lúc nào.
Bên bờ Hải Thị ồn ào tiếng người, hiện ra dân phong kỳ lạ ở Lê Thành khi tu sĩ và phàm nhân sống cùng nhau rất hòa hợp.
Kỳ Niệm Nhất mua vài con cá tươi, lại mua thêm một ít điểm tâm mà ba vị sư huynh thích ăn, lúc trở về thì gặp Lư Thu Đồng và Khúc Vi cùng nhau xuống núi.
Lư Thu Đồng cầm đan mình mới luyện, Khúc Vi cầm bùa mình mới vẽ, đang bày sạp ở Hải Thị, họ muốn đổi một ít nguyên liệu may đồ để làm một bộ pháp y mới.
Hai người bọn họ đều cầm một cây kẹo hồ lô, Kỳ Niệm Nhất suy nghĩ rồi mua ba cây, đưa cho Phi Bạch một cây, chính mình ngậm một cây, còn hết sức tốt bụng chia cho gấu trúc con một cây.
Móng vuốt gấu trúc căn bản không cầm được cây tăm tre nhỏ như vậy, hắn lặng lẽ tìm một nơi yên tĩnh biến thành hình người.
Hắn nhìn chằm chằm quả sơn tra được bọc trong lớp đường màu vàng ấm áp, màu sắc đỏ tươi kia rất hấp dẫn, cho tới bây giờ, Yêu Hoàng bệ hạ vẫn khinh thường đối với thức ăn nhân loại, hắn ghét bỏ “chậc” một tiếng, rồi cắn.