Nếu nàng mở ra xem, sẽ phát hiện trong phong thư này đáng lẽ có hai lá bùa, nhưng không hiểu sao một lá đã cháy hết, trong bì thư chỉ còn lại tro tàn.
Một lá bùa khác, là một lá truyền âm phù vẫn chưa được sử dụng.
Phong thư đặt ở dưới kia là Mộ Vãn gửi tới.
Có đồ ăn ngon đương nhiên cũng không thể thiếu rượu ngon.
Ôn Hoài Du đào ba vò rượu dưới gốc đại thụ trong đình viện, vừa mở nắp, mùi rượu ngào ngạt đã thơm nức mũi.
Vừa ngửi liền biết đây là rượu tự tay Ôn Hoài Du ủ.
Trong bữa tiệc, Lê Thành dưới chân núi dường như đã bắn pháo hoa.
Tia lửa đủ mọi màu sắc trong nháy mắt nở rộ, chiếu sáng bầu trời đêm đầy tuyết mỏng trên đỉnh Vẫn Tinh Phong.
Lục Thanh Hà uống liền ba ly, cảm thán nói: “Đây là lần đầu tiên ta đón năm mới ở ngoài Thượng Dương Môn.”
Hắn cười nhẹ nói: “Thật ra Thượng Dương Môn không ăn mừng năm mới nhiều, tông môn ở Tây Châu dày đặc, tu sĩ nhiều, từ lâu đã quen với sinh hoạt thoát trần xuất tục nên đối với ngày tết của phàm nhân không hiếm lạ gì, trước kia ta cũng chỉ ở cùng sư tôn, bồi ông ấy một bầu rượu mà thôi.”
Yến Hoài Phong vỗ vỗ vai hắn: “Không ngờ Vẫn Tinh Phong chúng ta lại náo nhiệt như vậy ha.”
Lục Thanh Hà cười gật đầu: “Thật không ngờ tới, các ngươi lại là một đám người như vậy.”
Hắn nhìn một vòng xung quanh, Cung Lăng Châu muốn lén lút gắp trộm thịt bụng cá bị Ôn Hoài Du phát hiện, Ôn Hoài Du lạnh lùng liếc hắn một cái, sau đó không chút nương tay dùng đũa đánh lên mu bàn tay hắn một cái.
Yến Hoài Phong nhập lậu một đĩa cá khô trên bàn cho con mèo cam mập mạp trong sân, Kỳ Niệm Nhất theo sau yểm hộ cho hắn --- bởi vì Ôn Hoài Du nói con mèo này không được béo hơn nữa, ngày thường nên ăn ít một chút, nên bọn họ chỉ có thể lén lút cho ăn.
Mặc Vô Thư và Vân Dã ngồi đối diện nhau dưới tuyết rơi trăng tròn, họ cạn ly như mấy trăm năm trước.
Gấu trúc con do dự nửa ngày, dưới lời mời của Yến Hoài Phong, nó có vẻ không tình nguyện nhưng động tác biến thành hình người lại rất nhanh, ngồi trong bàn tiệc, gắp một đũa măng khô giòn, ăn đến híp mắt lại.
Hắn nghĩ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai có thể nghĩ Vẫn Tinh Phong - một nơi tụ tập những người đệ nhất thiên hạ, Thần Cơ lệnh chủ, kiếm chủ thần kiếm, từng là thần thợ rèn đệ nhất và hoàng tử Ma tộc, bọn họ lại có cuộc sống đầy khói lửa nhân gian như thế.
Một đêm này, Kỳ Niệm Nhất hiếm khi được uống rượu thoải mái.
Một mình nàng uống hết một vò thiêu xuân, ý thức mông lung, ngã vào vai Phi Bạch.
Vào giờ khắc này, dường như mọi thứ trong cuốn sách và vận mệnh tương lai bấp bênh đối với nàng không có gì to tát cả.
Lại một quả pháo hoa khác nổ tung trên không trung, ánh lửa vàng rực rỡ chiếu sáng mái tóc dài trắng như tuyết của Kỳ Niệm Nhất, trải lên mái tóc nàng một màu ấm áp, cũng phủ đầy dáng vẻ hư ảo của Phi Bạch.
Nhưng dù vậy, tình hình ở Nam Cảnh hiện tại vẫn chưa được bình ổn hoàn toàn.
Nội Cảnh, vì thế, mà các cuộc nổi dậy dần dần hình thành, nuôi lớn ý đồ muốn phản bội Nam Cảnh, đối đầu với thần điện, đâu đâu cũng có người thề thốt muốn diệt trừ năm đại gia tộc, còn có vô số người chọn tự sát vì không thể chấp nhận được sự thật trước mắt.
Bọn họ vốn đã đoán được những điều đó từ trước, thế nên cục diện bây giờ cũng coi như là tương đối ổn rồi.
Nếu có một sự việc như vậy, ứng lên người nàng, thì chính nàng cũng không thể đảm bảo tất cả mọi mặt sẽ phát triển theo chiều hướng tốt như vậy.
Nghĩ đến đó, Kỳ Niệm Nhất nhanh chóng đặt bút gửi cho Tiêu Dao Du một phong thư, rồi viết tiếp một bức khác, dùng truyền âm phù đặc biệt do Thiên Cơ Tử chỉ cho nàng, truyền nó đi.