Bọn họ chỉ cần ngửi qua chút thôi đã biết, đây chính là rượu do Ôn Hoài Du đích thân ủ.
Khi bữa tiệc đang diễn ra, dưới chân núi Lê Thành bỗng như đang tổ chức bắn pháo hoa.
Mọi đốm lửa đầy màu sắc phút chốc nở rộ, chiếu lên Vẫn Tinh Phong, nơi đang bị tuyết và bóng đêm bao phủ dần trở nên ấm áp, tươi đẹp hơn.
Lục Thanh Hà liên tục rót cho bản thân ba ly, cảm thán: “Đây là lần đầu tiên ta ăn tết ở bên ngoài Thương Dương Môn đấy.”
Hắn cười nhẹ nói: “Thật ra ở Thương Dương môn ta cũng ít khi ăn tết, ở tây châu có rất nhiều tông môn, tu sĩ lại càng nhiều, sớm đã hình thành lối sống thoát ra khỏi sự trần tục, đối với ngày tết của các phàm nhân, trước kia ta cũng chỉ cùng sư tôn nấu ra một nồi rượu mà thôi.”
Yến Hoài Phong vỗ vỗ bờ vai hắn: “Không ngờ Vẫn Tinh Phong lại náo nhiệt đến vậy nhỉ.”
Lục Thanh Hà cười, gật đầu: “Cũng không ngờ, đám người các ngươi lại là loại người như thế.”
Hắn liếc nhìn chung quanh một vòng, hành động âm thầm muốn gắp miếng thịt ở bụng cá của Cung Lăng Châu chưa gì đã bị Ôn Hoài Du phát hiện, Ôn Hoài Du đành tặng hắn một ánh nhìn sắc lẹm, không nể nang gì mà dùng chiếc đũa đánh mạnh vào mu bàn tay của Cung Lăng Châu.
Yến Hoài Phong lén lấy một đĩa cá khô từ trên bàn để đem xuống cho con mèo béo đang chờ ở dưới bếp, Kỳ Niệm Nhất liền nhanh chóng yểm trợ cho hắn — — Bởi vì Ôn Hoài Du đã nói, con mèo đó không thể béo thêm được nữa, thế nên ngày thường phải cho nó ăn ít thôi, vì vậy bọn họ chỉ có thể hành động trong “đêm tối”.
Mặc Vô Thư và Vân Dã ngồi đối diện nhau, thưởng rượu trong đêm tuyết, dưới những ánh trăng dịu dàng, hệt như những gì mà họ đã từng làm vào mấy trăm năm trước.
Nhãi con gấu thúc do dự mất nửa ngày, dưới lời mời của Yến Hoài Phong, nhìn như rất miễn cưỡng, chẳng qua động tác lại nhanh nhẹn lạ thường, hóa thành hình người, lanh lẹ cầm đũa gắp một miếng măng giòn xào, ăn ngon đến mức khiến đôi mắt híp chặt, không nhìn thấy được mặt trời.
Hắn nghĩ nếu không phải bản thân tận mắt chứng kiến, thì ai có thể nghĩ một nơi như Vẫn Tinh Phong tập hợp toàn là người tài giỏi nhất thiên hạ, Thần Cơ lệnh chủ, Thần kiếm kiếm chủ, người đã từng là thần thợ đứng đầu và cả hoàng tử ma tộc, lại có được một bầu không khí nhuốm đầu khói lửa nhân gian như thế.
Đêm nay cũng coi như là cơ hội uống rượu thoải mái, hiếm hoi của Kỳ Niệm Nhất.
Sau khi một mình uống hết nguyên vò Thiêu Xuân, ý thức liền trở nên mơ hồ ngã đầu vào vai Phi Bạch.
Giờ khắc này, dường như mọi thứ được viết trong cuốn sách cùng với tương lai mịt mờ phía trước đều đã không còn quan trọng nữa.
Lại thêm một quả pháo hoa được bắn lên bầu trời đêm, ánh lửa rọi lên mái tóc trắng của Kỳ Niệm Nhất, khiến nó trở nên ấm áp hơn đôi chút, cũng còn vô tình khiến chút hư ảnh của Phi Bạch trở nên chân thật hơn.
Khi đầu óc vẫn trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, nàng đã thu hết hình bóng của mọi người ở đây vào đáy mắt.
Họ đều là người nhà của nàng.
Rồi sau đó liền cảm thấy yên tâm mà nhắm mắt lại, ghé lên vai Phi Bạch thiếp đi, lẩm bẩm:
“Sang năm chúng ta hãy cùng nhau bước qua năm mới như thế này nhé.”
Phi Bạch nghe thấy câu nói rầm rì của nàng, không khỏi bật cười.
Nhẹ nhàng ngắm nhìn sườn mặt Kỳ Niệm Nhất say ngủ, nhẹ giọng trả lời: “Ừm.”
Không chỉ năm sau, mà cả rất nhiều năm sau này nữa, chúng ta đều sẽ ở bên nhau.
Ngày hôm sau, Kỳ Niệm Nhất nhanh chóng bị tiếng sấm rền đánh thức.
Nàng vừa đi ra ngoài thăm dò liền thấy, trên bầu trời Vẫn Tinh Phong vân kiếp xoay vần, bầu trời lập lòe đầy tia sét, hướng thẳng về phía chân núi Vẫn Tinh Phong.
Hình như nó đang hướng về nơi Cung Lăng Châu đang ở.