Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 625 - Chương 625. Chương 625

Chương 625. Chương 625 Chương 625. Chương 625

Dược đồng trước đó đã nói những lời kia với hắn vô cùng áy náy: “Đại sư huynh, xin lỗi, là ta...”

Phó Sùng Sơn nhẹ giọng nói: “Có liên quan gì đến ngươi, nâng cao đạp thấp, lòng người là như thế. Sau khi tự mình xuống khỏi vị trí thiếu cốc chủ, trong cốc này không biết có bao nhiêu người đối xử với ta như vậy, chẳng lẽ ta phải nổi giận với từng người?”

Tiểu dược đồng tức giận nói: “Cho dù không phải ngài, cũng còn có Vân Giác sư huynh, sao có thể đến lượt của tên tiểu nhân Thi Quần kia chứ.”

Nói đến Vân Giác, giọng của dược đồng hạ thấp xuống: “Người tốt giống như Vân Giác sư huynh, tại sao lại phản bội cốc chứ.”

“Cũng không biết bỉ môn phái của thiếu cốc chủ trong cốc năm ấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngài tự muốn rời khỏi chức vị thiếu cốc chủ, Vân Giác sư huynh phản bội cốc, còn để tên tiểu nhân Thi Quần kia được thay thế, đúng là ông trời không có mắt.”

Dược đồng khổ sở nhìn hắn: “Chăm sóc thảo dược, đây vốn là công việc của đệ tử tạp dịch cấp thấp nhất.”

Phó Sùng Sơn nhàn nhạt nhìn y một cái: “Ăn nói cẩn thận, Thi Quần không phải người có lòng bao dung gì, trong cốc đông người nhiều tai, chớ nhắc lại. Huống hồ, làm bạn với thảo dược, khiến ta rất an tâm.”

Tiểu dược đồng không biết an tâm trong miệng hắn là có ý gì, chỉ có thể hậm hực cáo từ.

Để Phó Sùng Sơn ở lại, ánh mắt sâu thẳm.

Năm ấy sau đại bỉ của môn phái, hắn trở thành thiếu cốc chủ.

Nhưng sau lúc đó, cốc chủ gọi năm người vào vòng cuối cùng trong đại bỉ của môn phái đi đến cấm địa sau núi, nói muốn truyền thừa công pháp chân chính của Thương Thuật Cốc cho năm người bọn họ.

Trước kia, vì mục đích bảo mật, bọn họ cần phải ký một khế thư lấy phân nửa sợi mệnh hồn làm vật dẫn.

Chỉ cần lộ ra một chút tin tức về truyền thừa của Thương Thuật Cốc, thì bọn họ đều sẽ hồn phi phách tán.

Nhớ lại chuyện cũ, ánh mắt của Phó Sùng Sơn thâm trầm.

Hắn suy nghĩ, cảm thấy hướng đi gần đây của cốc chủ, dường như có chút kỳ lạ.

Phó Sùng Sơn nhíu mày, sự khó hiểu trong mắt càng sâu.

Hắn nhìn về phía cấm địa sau núi.

Chuyện có thể khiến cốc chủ bất an như thế, chẳng lẽ... Là hai người bỏ trốn kia, đã bắt trở về rồi?

Lúc này, ở cấm địa sau núi của Thương Thuật Cốc.

Cốc chủ Vân Nhất Phong mà dược đồng không tìm thấy đang ở nơi này.

Trong mật thất không nhìn thấy ánh mặt trời, có một lồng giam trải đầy bụi gai.

Lồng giam khá chật chội, không thể chứa được thân hình của một người trưởng thành, người trong lồng gian chỉ có thể dùng một tư thế khom lưng vô cùng khó chịu.

Trên bụi gai ngoài lồng giam phát ra màu u linh khiến lòng người sợ hãi, nhìn thấy là biết ngay đã bị tẩm thuốc.

Loại thuốc này, người trong Thương Thuật Cốc đều biết, là Mê Tâm Tán.

Cũng không phải là thuốc độc gì, nhưng mà sau khi trúng thuốc, sẽ bày ra trạng thái ý thức bị người khác khống chế, bị ép nói ra một số chuyện không thể nói ra.

Không chỉ có Thương Thuật Cốc, rất nhiều môn phái muốn ép cung đều dựa vào loại thuốc này.

Người trong lồng giam, chính là Mộ Vãn.

Nàng ta híp nửa đôi mắt, ánh mắt mờ mịt trống rỗng, mực nước trong thủy lao đang ở vị trí dưới miệng mũi nàng ta một chút, chỉ cần nàng ta cử động một chút, thì mặt nước bên dưới sẽ dao động, lập tức chảy vào trong miệng mũi nàng ta.

Vân Nhất Phong ngồi ở trước mặt nàng, đôi mắt hẹp dài lãnh đạm nhìn qua dáng vẻ chật vật của Mộ Vãn, lại hỏi lần nữa: “Nói cho ta biết, rốt cuộc thứ ngươi viết ra, đã giao cho ai?”

Mộ Vãn ở trong lồng giam chật chội gian nan ôm mình, trong lúc ý thức không rõ phát ra tiếng thở dốc, giọng nói của nàng ta rất nhẹ, sau khi giằng co thật lâu rốt cuộc cũng nói: “Nàng, nàng...”

Vân Nhất Phong nhíu mày, rốt cuộc hạ thấp địa vị cao quý mà đứng dậy, đến gần rồi nghiêng tai qua nghe.

Bình Luận (0)
Comment