Phó Sùng Sơn than nhẹ một tiếng, cất bước đi vào.
Nếu không phải cốc chủ đã từng thật tình muốn cho hắn làm thiếu cốc chủ, hắn cũng sẽ không biết những thứ này.
Tầng trận pháp dùng để ngụy trang kia, giống như mặt nước bị đá đánh vỡ, sau một trận xao động hoàn toàn biến mất.
Vân Giác bị treo ở không trung rất nhiều ngày, mấy ngày này hắn chưa uống một giọt nước, chỉ có thể bị nhốt ở nơi không có một bóng người, thỉnh thoảng có người bước vào đều là Vân Nhất Phong tơi tra hỏi.
Lần này lúc nghe được tiếng động, hắn lại nghĩ là Vân Nhất Phong.
Thanh âm của hắn khàn khàn, sầu thảm nói: “Sư tôn, cho dù ngài hỏi bao nhiêu lần đều giống nhau, ta không biết.”
“Không biết cái gì?” Phó Sùng Sơn thuận miệng hỏi lại câu, rồi sau đó nhíu mày nhìn Trói Tiên Tác này.
Đây là linh khí đứng đầu, ngoại trừ người thi thuật ra thì không có bất cứ thứ gì có thể cắt Trói Tiên Tác này.
“Ngược lại có chút phiền phức, không biết bạn bè của ngươi còn có thể kéo cốc chủ bao lâu.” Phó Sùng Sơn suy tư nói.
Vân Giác vội vàng ngẩng đầu, khó có thể tin nói: “Sư huynh?”
Phó Sùng Sơn cũng không ngẩng đầu lên, nghiên cứu Trói Tiên Tác trên người Vân Giác: “Là ta rất kỳ lạ?”
“Cốc chủ quả nhiên đem ngươi nhốt ở nơi này.”
Nơi này gọi là cấm địa sau núi, trên thực tế cách đó không xa là chỗ ở riêng của cốc chủ.
Cốc chủ chỉ có một đệ tử thân truyền là Vân Giác, lúc Vân Giác nhập môn mới hơn hai tuổi, ngay cả đường cũng không đi được là cốc chủ tự tay nuôi lớn.
Nơi này là học đường của Vân Giác khi còn nhỏ.
Vân Giác đau khổ nói: “Sư huynh ngươi tới làm gì? Đưa Vong Ưu trốn đi là hai người ta và sư muội làm, ngươi vốn là bởi vì tự xin từ chức thiếu cốc chủ mà bị sư tôn lạnh nhạt, hiện giờ ngươi còn ——”
Phó Sùng Sơn lạnh nhạt nói: “Ta còn chưa nói ngươi, chừng nào thì ngươi có thể không cứng đầu như vậy, ta chỉ ra ngoài du lịch một thời gian, mà ngươi lại trực tiếp mang Vong Ưu chạy. Ta đã nói cho ngươi cốc chủ cấy một định vị phù vào trong cơ thể của Vong Ưu, ngươi là sợ cốc chủ không tìm thấy ngươi hay sao? Vì sao không lấy định vị phù ra rồi đi?”
Vân Giác lộ ra một nụ cười ảm đạm: “Ta thử rồi, không lấy ra được.”
“Định vị phù kia ở trái tim của Vong Ưu, ta không biết sao cốc chủ cấy nó vào được, nhưng một khi lấy ra thì Vong Ưu sẽ không sống được.”
Vẻ mặt của Phó Sùng Sơn cũng trầm xuống.
Một nói cách cấm địa sau núi không xa.
Tiêu Dao Du đi theo la bàn, rốt cuộc tìm được mật thất nhốt Mộ Vãn.
Nàng ta nhìn cửa vào địa lao bị vài tầng trận pháp chặt chẽ phong tỏa, thấp giọng mắng: “Cốc chủ Thương Thuật Cốc gì chứ, dứt khoát gọi ngươi là lão gài rùa đen rút đầu, khắp nơi đều là phòng ngự trận, một tầng tiếp một tầng, phải có tật giật mình đến mức nào mới có thể làm loại chuyện này.”
Nàng ta nhắm mắt lắng nghe, dường như từ trong mật thất nghe thấy tiếng nước róc rách, cũng có mùi tanh của nước truyền đến.
Tiêu Dao Du biết không thể đợi nữa.
Nàng ta xoa xoa cánh chim của Kim Bằng, trong lúc ngón tay quay cuồng biến hóa, công pháp Vạn Linh Triều đã ra.
Không có một chút do dự, nàng ta trực tiếp sử dụng một chiêu có tiêu hao lớn nhất trong công pháp Vạn Linh Triều —— Dung Hồn.
Chỉ một thoáng, Kim Bằng giương cánh, sau lưng hiện ra hư ảnh màu vàng thật lớn, lấy tư thế Pháp Tướng Chân Thân bay vào trong cơ thể của Tiêu Dao Du.
Trên làn da của nàng ta bày ra màu sắc hoa văn tương đồng với Kim Bằng, hai tay sau lưng sinh ra một đôi cánh thép, sau đó cắn răng nhìn cửa lớn của mật thất, ngưng tụ toàn bộ linh lực vào cơ thể, hung hăng đánh vào.
Cùng với một trận đau nhức trên vai phải, cửa lớn của mật thất rốt cuộc vỡ vụn.