“Thật ta ta cũng đang hoài nghi Thương Thuật Cốc của các ngươi, hôm nay đến tột cùng còn có thể giữ được hay không.”
Lúc này, trong cốc.
Hộ pháp đại trận biến mất cho Kỳ Niệm Nhất một không gian phát huy cực lớn.
Chuyến đi này nàng hoàn hoàn tuân thủ một nguyên tắc —— đập.
Phi Bạch đứng ở phía sau nàng, linh lực thuộc về hắn và kiếm ý cũng cùng rót vào trong kiếm lớn có hai màu đen trắng kia.
“Oanh ——”
Bóng kiếm đen trắng lại lần nữa rơi xuống.
Lúc trước, các đệ tử còn lại của Thương Thuật Cốc có ý đồ cùng nhau phản kháng, nhưng một đám y tu bị một kiếm của Kỳ Niệm Nhất đánh ngất xỉu, bất tỉnh nhân sự.
Chỉ còn lại Vân Nhất Phong vẫn còn tỉnh táo.
Vân Nhất Phong bị vài đạo kiếm khí của nàng bao vây ở tại chỗ, không được nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn tâm huyết trăm năm của mình bị hủy hoại trong một sớm trên người nữ tu này.
Lại một kiếm, dừng trên vách đá phía tây hiểm trở của Thương Thuật Cốc, để lại một vết kiếm ăn sâu vào ngọn núi kia.
Hai mắt của Vân Nhất Phong gần như nhỏ máu.
Hắn ta giãy giụa giận dữ hét: “Người không giữ đạo nghĩa và thiên mệnh như người nhất định sẽ gặp báo ứng!”
Kỳ Niệm Nhất vừa nghe lời này, động tác ngừng lại chậm rãi quay đầu lại.
Đôi mắt màu vàng kim không có tình cảm kia chớp một cái, lộ ra một nụ cười không vui rồi sau đó giơ tay, hung hăng chém một kiếm, dừng ở trước người của Vân Nhất Phong, chém vỡ mặt đất bên cạnh hắn ta, hắn đứng trên mặt đất rạn nứt rồi lại không thể nhúc nhích, gian nan đứng vững.
Kỳ Niệm Nhất hờ hững nói: “Ngươi… nói đạo nghĩa và thiên mệnh với ta?”
Nàng tới gần vài bước, lạnh lùng nói: “Thiên mệnh, ta vi phạm rất nhiều, thêm lúc này cũng không nhiều lắm.”
“Còn về đạo nghĩa.” Kỳ Niệm Nhất nói một câu: “Ngươi không có tư cách nói với ta.”
Nàng dùng lực lượng thần thông của đôi mắt, thấy những chuyện giấu giếm trong nội tâm của Thi Quần, bí mật của Thương Thuật Cốc.
Thần dược Vong Ưu, thì ra là Vong Ưu như thế.
Kỳ Niệm Nhất kéo kéo khóe miệng: “Ta thất Vân cốc chủ dường như rất rãnh rỗi, không bằng chúng ta tới tán gẫu một chút chuyện về Vong Ưu?”
Sắc mặt của Vân Nhất Phong cực lạnh: “Thì ra Kỳ kiếm chủ tốn công sức lớn như vậy là vì xin thuốc?”
Kỳ Niệm Nhất cười nhạo một tiếng, ánh mắt lập tức lạnh xuống, trở tay lại chém một kiếm.
Một kiếm này rất nhẹ, trực tiếp cắt tóc của Vân Nhất Phong, hắn ta lập tức tóc tai bù xù không có hình tượng đáng nói.
Cách đó không xa, Minh Lạc thu Hàn Thiền Bút lại, mặt vô biểu tình mà đứng bên cạnh khoanh tay đứng nhìn, vẫn lạnh nhạt mà không có một chút phản ứng.
Thiện Năng đại sư trợn mắt như kim cương bất đắc dĩ lắc đầu, quay đầu hỏi Phi Bạch: “Vân Dã đại sư, thật sự muốn để Kỳ kiếm chủ làm việc như thế?”
Không nghĩ tới, Phi Bạch chính mỉm cười nhìn Kỳ Niệm Nhất, ánh mắt dịu dàng như gió xuân.
Phi Bạch nghe vậy nở nụ cười: “Nàng như vậy, không phải rất tốt sao?”
Thiện Năng không còn lời gì để nói.
Hắn ta nhìn kiếm khí tận trời phía trước, và Thương Thuật Cốc bị phá hủy dưới kiếm của nàng không biết đến tột cùng tốt ở chỗ nào.
Thiện Năng thở dài nói: “Vân Dã đại sư, đây là giúp kẻ ác làm việc ác.”
Phi Bạch lại nói: “Không sao, ta vui vẻ chịu đựng.”
Lúc này, Ngọc Sanh Hàn đã mang theo người của Tiên Minh đuổi tới Thương Thuật Cốc, lại phát hiện bốn phía của Thương Thuật Cốc đều vờn quanh một loại trận pháp quái dị, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ còn không thể cởi bỏ.
Mà đường bộ duy nhất lại dày đặc núi đá, vừa vặn chặn đường đi hoàn toàn không thể đi vào.
Ngọc Trùng Cẩm đi theo xem cuộc vui nhìn một vòng, bay lên trời rút kiếm thẳng lên.
“Huynh trưởng, ta tới thử xem.”
Hạo Nhiên Kiếm rực rỡ ra khỏi vỏ, lập tức chém vào trận pháp trên không của Thương Thuật Cốc.